Người đã mơ mơ màng màng không thể hiểu được lời biện giải của Chúc Vưu, chỉ cố gắng nỗ lực mở to đôi mắt vô thần, để nhìn rõ được người trước mặt.
Chúc Vưu nói: "Ngủ đi."
Bùi Vân Thư như kẻ lữ khách cuối cùng cũng được uống nước cam lộ, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chúc Vưu ôm lấy y, bế y đi vào phòng đặt người lên giường, bất giác cảm thấy có gì đó sai sai, mới nhớ ra là khi đi ngủ, thì phải cởi y phục.
Nhưng nhìn thấy trên người Bùi Vân Thư đang mặc tấm da đã luyện thành lụa của mình, thì Chúc Vưu lại không muốn cởi xuống chút nào.
Hai mắt Bùi Vân Thư qua một hồi nức nở, mí mắt ửng đỏ, cho dù đang nhắm, cũng có thể nhận ra là đã sưng lên.
Chúc Vưu đứng bên cạnh nhìn một lúc, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo phủ lên trên mắt y.
Thay y xua tan cảm giác nóng rực.Thần trí Bùi Vân Thư đã thanh tỉnh, nhưng mi mắt vẫn còn trĩu nặng không mở nổi.
Đêm qua y ngủ rất say, cả người thoải mái, một đêm không mộng mị. Như là nhờ có trận khóc tối hôm qua, đã mang đi hết thảy mọi oan ức và sợ hãi của y, khiến cho tâm tình của hiện tại, dễ chịu như đang ung dung đứng trên tầng mây, chân không chạm đất.
Một lát sau, y mới đứng dậy rời giường, cảm giác trên người có hơi cộm, cúi đầu nhìn, ra là đến cả ngoại sam còn chưa cởi.
Y cầm lấy y phục vội vàng đi vào dục phòng.
Treo cả ngoại sam và nội y lên bình phong, khi Bùi Vân Thư đang đổ nước lên tóc, chợt ngừng.
Khóc lóc trước mặt tên xà yêu kia, khóc đến nức nở, còn nói gì mà "không muốn lưỡi rắn".
Bùi Vân Thư nghĩ đến đây, bất giác nắm chặt lọn tóc dài trong tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng.
Sống đến tận bây giờ thì đó mới là lần đầu tiên y khóc dữ dội như vậy, lại còn thất thố gục đầu vào lòng một con yêu thú, vì những uất ức ngày trước, mà y chật vật phát tiết một hơi một vào Chúc Vưu như thế.
Mặc dù khóc nhiều như vậy, nhưng mắt y lại không thấy khó chịu, tay Bùi Vân Thư chạm lên khóe mắt, hốt nhiên nhớ đến sợi dây cột tóc tối qua.
Y vội vàng nhìn lên đùi, tưởng là sẽ lại trông thấy hình vẽ rắn vô cùng sinh động kia, không ngờ lại không thấy gì cả.
Bùi Vân Thư ngẩn người, tỉ mỉ nhìn lại một phen, đúng thực là không có con rắn đen lớn chừng bàn tay đó.
Vậy cảm giác nong nóng đêm qua là sao, và cả sợi dây kia nữa, đâu mất rồi?
Bùi Vân Thư cả người nhẹ nhàng khoan khoái nhưng vẫn không thể ngừng thắc mắc đi ra ngoài phòng, đúng lúc này một lá bùa truyền âm bay đến trước mặt y, thanh âm lạnh lùng của Lăng Thanh chân nhân truyền đến: "Vân Thư, trong vòng một khắc đồng hồ đến tìm ta."Thành trấn xung quanh đều được Đan Thủy tông bảo vệ, nhưng mấy ngày nay có một vài ma tu đến tụ tập, Lăng Thanh chân nhân thấy bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, dứt khoát sắp xếp cho bọn họ xuống núi điều tra.
Tu vi của Vân Vong không được, nên bị Lăng Thanh chân nhân giữ lại trên Vô Chỉ phong.
Tiếng đám đệ tử cung cung kính kính đáp lại, "Vâng."
Bùi Vân Thư cúi thấp đầu, sợi tóc lướt xuống bên hông, Lăng Thanh chân nhân dùng dư quang đảo qua y, phản ứng như mới chợt bừng tỉnh lại, tứ đệ tử trước giờ luôn thích bám theo hắn, thế mà lâu rồi không chủ động đến tìm hắn.
Hình như là từ sau khi hắn dẫn Vân Vong lên núi, Vân Thư đã không còn thân cận với hắn nữa.
Lăng Thanh chân nhân nhíu mày, nếu như đúng là như vậy, tứ đệ tử này của hắn, có phải là đang dùng phương thức này để biểu thị bất mãn hay không?
Ngữ khí của hắn chìm xuống, "Vân Thư ở lại."
Những đệ tử còn lại từng người lui ra, kể cả Vân Vong, cửa phòng bị đóng lãi, ánh nắng nhạt len từ khung cửa nhỏ đổ lên mặt đất.
Bùi Vân Thư không nhúc nhích, vẫn tiếp tục hành lễ với sư phụ.
Vẻ mặt Lăng Thanh chân nhân bị bóng tối che khuất, giọng nói trầm thấp, "Quan hệ của ngươi và tiểu sư đệ như thế nào?"
Bùi Vân Thư dừng một chút, mới cúi đầu trả lời: "Thưa sư phụ, vẫn ổn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!