Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe văng vẳng tiếng khóc của ba con trâu, lại trông thấy mồm chúng lúc khép lúc mở và những đụn bọt mép lạnh căm căm bắn thẳng vào mặt tôi. Hai con Lỗ Tây chửi tôi mấy câu rồi yên lặng, còn Song Tích thì vô cùng giận dữ hạch tội tôi :
- Cậu đúng là thứ tạp chủng, tôi với cậu chẳng oán chẳng thù gì nhau, sao cậu lại chúi mũi vào chuyện tôi trèo trên lưng của mười ba con trâu cái. Chính cậu là kẻ xúi giục lão Đổng quyết tâm ra tay, vặt mất hai hòn dái của tôi. Không chỉ cậu thúc giục lão Đổng làm chuyện ấy mà cậu còn ăn dái của tôi
- Lỗ Tây lớn và Lỗ Tây nhỏ chêm vào : Cậu ta cũng ăn cả dái của hai anh em tôi
- Song Tích tiếp tục nói :
Không thể tưởng tượng được rằng đồ tạp chủng cậu lại tàn nhẫn đến thế.
Tôi muốn hét lên rằng tôi oan uổng, nhưng cổ họng tôi đã bị một chiếc đuôi trâu chẹn ngang, âm thanh không thể phát ra được. Song Tích nói với hai anh em Lỗ Tây :
- Hai bạn ơi, cuộc đời chúng ta từ nay không còn ý nghĩa gì nữa. Tuy sống nhưng liệu có được sống vui vẻ không, mất dái rồi sống không bằng chết. Trước đây chúng ta rất sợ thằng nhóc tạp chủng này, nhưng liệu bây giờ nó còn có gì để cho chúng ta sợ không?
- Đúng là chẳng có gì đáng sợ nữa cả!
- Anh em Lỗ Tây nói.
- Nếu không còn gì đáng sợ nữa, chúng ta giẫm chết nó đi. Chúng ta không thể để cho kẻ ăn dái chúng ta sống một cách đường hoàng được
- Song Tích nói.
- Các anh em có cảm giác gì không? Khi thằng nhóc này ăn dái anh em mình, tôi cảm thấy dái mình đau buốt như bị người ta dùng hàng trăm mũi dao chọc vào
- Lỗ Tây lớn nói.
Rõ ràng dái của chúng đã bị lão Đổng cắt và chính tay tôi mang đến cho thím Quản, vậy làm sao còn biết đau nhỉ?
- Tôi nghĩ.
- Chúng tôi cũng thấy đau lắm!
- Song Tích và Lỗ Tây nhỏ đồng thanh nói, rồi Song Tích nói tiếp
- Họ là một lũ bất nhân, chúng ta không cần bàn luận gì thêm nữa. Trước tiên là chúng ta dùng sừng đâm cho lòi ruột thằng nhóc này ra, sau đó chúng ta sẽ đi tìm lão Mặt Rỗ và những người khác thanh toán cho sòng phẳng...
Tôi cố gắng lúc lắc thân hình để leo lên cây, ngồi vắt vẻo trên một cành to, nước mắt trào ra. Tôi gào to nhưng chỉ có những âm thanh vo ve như tiếng muỗi vang lên. Tôi nói :
- Các bạn ơi, tôi oan uổng lắm... Chẳng qua là tôi không còn cách nào khác... Đội trưởng bảo tôi làm, tôi không thể không thấp hành... Song Tích! Lẽ nào cậu đã quên chuyện mùa đông năm ngoái tôi đã dùng chiếc lược gãy răng của bà tôi chải lông cho cậu sao? Tôi đã bắt cho cậu không biết bao nhiêu là vắt không đến một cân cũng quá nửa cân. Lỗ Tây lớn, Lỗ Tây nhỏ! Tôi cũng đã từng giúp hai cậu chải lông, đúng không? Cũng đã từng bắt vắt cho hai cậu, đúng không?
Nếu không có tôi, các cậu đã bị vắt hút hết máu mà chết rồi? Lúc ấy các cậu đã biểu lộ lòng tri ân đối với tôi, Song Tích còn biểu hiện một động tác vô cùng thân thiết là thè lưỡi liếm tay tôi... Các cậu không thể trở thành kẻ vong ơn phụ nghĩa được...
Tiếng nói của tôi tuy nhỏ nhưng hình như cả ba đều đã nghe, bởi tôi nhìn thấy trong ba đôi mắt đang đỏ sòng sọc kia từ từ dịu lại và những ánh mắt đã thân thiện khá nhiều ngước lên nhìn tôi. Nắm chắc cơ hội, tôi uốn ba tấc lưỡi kể lể về những ân tình giữa chúng tôi trong quá khứ, vừa kể vừa liếc mắt nhìn chúng thăm dò. Cả ba đưa mắt nhìn nhau, trong cái nhìn của chúng tôi đọc được ý nghĩ : Tha cho La Hán!
Tôi nói :
- Các bạn của tôi, thỉ cần các bạn tha tho tôi, tôi thề là suốt cuộc đời này tôi không bao giờ quên các bạn. Sau này, khi tôi nắm được quyền hành trong tay, tôi đảm bảo là sẽ chọn những thứ thức ăn ngon nhất dành cho các bạn, các bạn không hề bước chân xuống đồng, mùa hè tôi quạt, mùa đông tôi mặc áo bông cho các bạn. Tôi sẽ làm cho các bạn trở thành những con trâu hạnh phúc nhất trên thế giới...
Nghe những lời nói ngọt ngào của tôi, hai con Lỗ Tây cảm động đến độ chảy nước mắt. Song Tích nói :
- Chúng tôi không cần cậu quạt, mà cậu cũng không thể quạt cho chúng tôi. Chúng tôi cũng không cần mặc áo bông, mà cậu cũng thẳng thể mặc áo bông cho chúng tôi, bởi ngay cả cậu cũng chưa chắc có áo bông để mặc. Những lời của cậu ngọt ngào quá, vượt qua sức của cậu nhiều khiến chúng tôi nhận ra đó chỉ là những lời sáo rỗng. Mục đích của cậu chẳng qua là dùng những lời ngon ngọt để tránh né sự trả thù của chúng tôi, vượt qua ải rồi cậu sẽ dùng đôi chân như thỏ của cậu chạy mất tăm mất dạng thôi.
- Đại ca Song Tích ơi! Người trong thôn nói gì mặc họ, nhưng với tôi thì một tấm chân tình đối diện với đất trời!
- Tôi nói.
- Cậu chớ có diễn kịch với tôi nữa
- Song Tích nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!