Chú Mặt Rỗ không hề tự tay làm, đương nhiên chú cũng chẳng nắm cái gì cả như đã nói. Đưa lão Đổng đến chiếc xe đạp, vin cho lão nhảy lên yên và đạp chạy như một con hươu bị mù xong, chú Mặt Rỗ vịn tay vào tường đứng đái xè xè. Ông Đỗ nói :
- Đội trưởng, ban ngày tôi phải cho trâu ăn, còn phải dọn vệ sinh chuồng. Ông không thể bắt tôi dắt trâu đi suốt đêm được!
Chú Mặt Rỗ quay mặt lại, nheo nheo mắt liếc xéo về phía lão, nói :
- Ông không dắt thì ai dắt? Lẽ nào tôi phải dắt thay ông? Đừng tưởng rằng ông có mấy thằng rể nhãi nhép đang làm tay sai trên công xã mà quên mất mình là ai, tên họ là gì! Đồ tể, đầu bếp trước giải phóng là loại người hạng ba, bây giờ lại vênh vênh váo váo cái mặt!
Ông Đỗ lạnh lùng nói :
- Thế ý của ông là, xã hội bây giờ không bằng trước giải phóng!
- Ai nói bây giờ không bằng trước giải phóng?
- Chú Mặt Rỗ nói
- Lão Quản tôi đây ba đời bần nông, khổ hận như trời như biển, trước giải phóng ngập ngụa trong bể khổ, sau giải phóng mới được bơi trong dòng nước ngọt lành, tôi lại nói là bây giờ không bằng trước giải phóng hay sao? Những lời đó chỉ có loại địa chủ phú nông như các ông mới nói lên thôi. Đừng quên rằng các ông vẫn là đối tượng liên kết, còn chúng tôi mới là lực lượng chủ yếu của cách mạng.
Mao Chủ tịch nói, không có bần nông thì cũng không có cách mạng, ông có hiểu điều này không?
Nhuệ khí của ông Đỗ dường như tiêu tan, thều thào nói :
- Là tôi đang nghĩ cho tập thể thôi... Ba con trâu này quan trọng, nhưng còn ba mươi con trâu cái kia cũng quan trọng không kém...
- Cái gì mà quan trọng với không quan trọng?
- Chú Mặt Rỗ nói
- ông làm cho tôi trở nên hồ đồ mất thôi, có gì ngày mai giải quyết!
Nói xong, chú bước vào sân, đóng cổng đánh rầm rồi khóa lại.
Ông Đỗ nhổ một bãi nước bọt lên cánh cổng, hạ giọng chửi :
- Mặt Rỗ! Mày sẽ tuyệt tự tuyệt tôn à xem!
- Giỏi thật! ông dám rủa cho chú thím tôi tuyệt tự?
- Tôi hét lên.
- Tao chửi đấy, tao rủa đấy!
- ông Đỗ nói
- Tao chửi cái thằng mặt rỗ đấy. Mặt Rỗ! Mày sẽ bị tuyệt tự! Mày chết không yên lành đâu! Đấy, tao chửi đấy, mày nói lại với Mặt Rỗ đi!
Nói xong, ông ta dắt Song Tích chậm rãi đi thẳng về phía trước. Nó ngúc ngắc đầu, bốn chân loạng quạng, trông chẳng khác nào một lão già lọm khọm sắp xuống lỗ. Nghĩ lại thời kỳ vàng son của nó vừa mới đây thôi vẫn còn trèo lên lưng của hàng chục con trâu cái khi được thả rông ở vùng trũng Đông Bắc, tôi thấy mủi lòng.
Tôi dắt hai con Lỗ Tây đi theo sau Song Tích. Đầu tôi cách đuôi Song Tích một khoảng rất gần, mũi tôi cao ngang sống lưng của nó. Tầm mắt tôi có thể vượt qua sống lưng cong cong của nó để thấy được tấm lưng của ông Đỗ đang đi trước mũi nó.
Trong yên lặng bao trùm, chúng tôi dắt trâu lên mặt đê. Mùi thơm của hoa hòe dại đậm đặc trong đêm tối xộc vào mũi khiến tôi hắt hơi mấy cái liền, Song Tích cũng hộc lên mấy tiếng như đang hắt hơi. Tôi chẳng đau đớn gì, thậm chí cảm thấy tinh thần càng trở nên sảng khoái hơn sau khi hắt hơi, nhưng tôi biết Song Tích hắt hơi là cơn đau nổi lên ghê gớm, bởi việc đó tất nhiên sẽ dẫn đến chuyện cơ bắp toàn thân nó rúng động và vết thương sẽ co bóp dữ dội.
Thế cho nên mỗi khi nghe nó hắt hơi là tôi thấy lưng nó cong vòng lên, cong đến độ chẳng khác nào bướu lạc đà.
Ông Đỗ chằng quan tâm gì đến tôi, thậm chí là nổi cáu với tôi nguyên nhân cơ bản là từ bát xào ấy mà ra. Tôi hoàn toàn hiểu được tâm lý của ông ta. Ông ta kéo con Song Tích đến bên một gốc cây hòe cao lớn, buộc đầu dây thừng vào một cành cây cao hơn với tay. Để đề phòng Song Tích nằm xuống, ông ta thu dây thừng lại còn rất ngắn khiến cổ Song Tích lúc nào cũng phải ngẩng lên, chẳng khác nào nó đang bị treo lơ lửng trên cành cây. Tôi thầm khâm phục sự thông minh của ông ta.
Một cách thức đơn giản như vậy tại sao tôi lại nghĩ không ra nhỉ? Tôi bắt chước làm theo, buộc dây thừng của hai con Lỗ Tây vào cành một cây hòe khác. Tôi đã giành được tự do! Tôi nói :
- Ông Đỗ à, ông thật thông minh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!