Chương 8: (Vô Đề)

8

Tổng giám đốc Thẩm cuối cùng cũng đi làm rồi, thật đáng mừng.

Tôi suýt nữa nghĩ anh ấy phá sản thành kẻ thất nghiệp rồi, suốt ngày không làm việc đàng hoàng.

[Đi công tác hai ngày, bữa sáng đã làm xong rồi, đợi tôi về nhé.]

Tôi nhìn tin nhắn này thật lâu, ngón tay vô thức hơi cong lại.

Rõ ràng không phải quan hệ sống chung, vậy mà lại nói như cặp vợ chồng lâu năm vậy.

Cảm giác khác thường len lỏi sinh sôi.

Tôi vội vã chuyển giao diện, lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ rối bời trong đầu.

Bạn học cấp ba Ôn Chi Nhã đột nhiên nhắn tin cho tôi:

[Khu nghỉ mát Lương Ý, đi chơi không?]

Từ cấp hai đến cấp ba chúng tôi đều học chung một lớp, tính là bạn chơi khá thân, hơn nữa bao nhiêu năm qua cũng không mất liên lạc.

Năm mười bảy tuổi tôi cũng là đứa thích chơi, chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.

Lúc tôi nhập viện cô ấy cũng có tới thăm, rất sốc về chuyện tôi mất trí nhớ.

"Anh Anh, hóa ra cậu là nữ chính trong tiểu thuyết đấy à, cách mất trí nhớ hiếm hoi thế mà cũng dính vào cậu được à?"Haiz, xem ra cậu thật sự bị Lục Trầm gã tra nam đó làm tổn thương sâu sắc quá rồi, không sao, chị dẫn cậu đi tìm nam chính mới!"

Tôi có chút bất đắc dĩ, nhỏ này cũng là fan tiểu thuyết lâu năm mà.

Đến khu nghỉ mát, tôi phát hiện môi trường nơi đây xa hoa đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Khu câu cá, khu nướng thịt, khu tắm bồn, khu dành cho trẻ em, còn có quán bar và nhà hàng phong cách đa quốc gia đầy đủ.

Những mảnh ký ức vỡ vụn lại bắt đầu mờ mờ ghép lại.

Hình như tôi đã từng đến đây, với Lục Trầm.

Trong những bóng dáng mơ hồ, mùi hương cam lan tỏa qua tai tôi.

Anh thì thầm hỏi:

"Em đã nghĩ xong sau khi cưới chúng ta sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa?"

Tiếng cười đùa, tiếng ve kêu, trong vòng xoáy ký ức dần dần trở nên xa xăm.

Ký ức dù đẹp đẽ đến đâu, khi thấy kẻ tệ bạc ngoại tình cũng sẽ trở nên biến dạng, méo mó.

Tôi vỗ đầu, cảnh cáo nó đừng khôi phục ký ức gì đó làm tôi phiền lòng khi đang tận hưởng.

Đáng tiếc sự đời trái ý, vừa tắm xong sảng khoái liền bị Ôn Chi Nhã kéo đến một phòng bao.

Mắt cô ấy sáng lấp lánh nhờ vả tôi:

"Anh Anh tốt của mình , đối tượng thầm mến của mình và bạn bè anh ấy đang ở trong phòng bao này, cậu vào chơi cùng mình một chút được không?"

Tôi đâu có sợ giao tiếp, chẳng để tâm lắm, vung tay đồng ý ngay.

Kết quả vừa đẩy cửa vào, một đám người đông nghìn nghịt, ngồi ở giữa chính là Lục Trầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!