2
Lục Trầm là cậu ấm nhà giàu ở Bắc Kinh, còn tôi chỉ là người xuất thân từ gia đình bình thường.
Năm học lớp 12, anh chuyển vào trường chúng tôi và trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Lúc đó, tôi vừa kết thúc một mối tình đơn phương không thành, trong lòng đầy oán hận.
Bất kể là thiếu gia hay tiểu thư, ai chọc vào tôi đều phải chịu bị mắng.
Lục Trầm ngày qua ngày bị tôi làm cho tức đến ngứa răng, nhưng cũng không biết làm sao.
Lâu dần, chúng tôi lại chơi chung với nhau.
Trở thành cặp đôi nổi loạn nổi tiếng trong trường.
Trận nổi tiếng là khi cả gan phá lốp xe của thầy chủ nhiệm, cả hai cùng phải lên đọc kiểm điểm trước toàn trường.
Việc đó là do tôi tự làm, vì không chịu được cách thầy lờ đi những vụ bắt nạt.
Lục Trầm lại đứng ra trước mặt tôi, khăng khăng nói anh mới là người chủ mưu.
Trên lễ đài, anh đọc bản kiểm điểm một cách đầy cảm xúc, học sinh bên dưới cười nghiêng ngả.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh, tim đập loạn nhịp.
Chuyện này bị mẹ anh biết, bà tìm tôi nói chuyện.
Mẹ Lục khí chất mạnh mẽ, bà lịch sự nhưng lạnh lùng cảnh báo tôi tránh xa Lục Trầm.
Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ra nước ngoài du học, sẽ không còn liên lạc với ai trong nước nữa.
Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết, tất nhiên biết rằng có mẹ chồng ác thì hậu quả sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Cảm xúc dành cho Lục Trầm lúc đó chưa đến mức khiến tôi muốn trải qua cuộc sống sóng gió.
Lý trí chiếm ưu thế.
Vì vậy, tôi buộc bản thân phải dập tắt những cảm xúc mới chớm nở ngay từ trong trứng nước.
Tôi cố ý xa lánh Lục Trầm cho đến khi tốt nghiệp.
Khi tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, ai đi đường nấy.
Anh lại xuất hiện dưới nhà tôi vào một buổi tối, mồ hôi ướt đẫm.
Gập lưng, hai tay chống lên đầu gối, thở không ra hơi, vô cùng nhếch nhác.
Chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường, như cả dải ngân hà đã trú ngụ trong đó.
Thiếu niên có đôi mày thanh tú không giấu được nụ cười nơi khóe miệng, hai chiếc răng khểnh nhô ra.
Tôi chú ý đến đôi đầu gối sưng tấy của anh, lúc đó tôi mới biết anh đã
"uy h.i.ế. p và dụ dỗ" người mẹ nghiêm khắc của mình như thế nào.
Quỳ suốt hai ngày hai đêm, hứa sẽ trở thành người kế nghiệp đủ tư cách, cuối cùng mới khiến bà đồng ý.
"Anh Anh, anh biết là vì mẹ anh gây áp lực nên em mới xa lánh anh."Em yên tâm, mẹ anh đã đồng ý để anh ở lại trong nước, cũng sẽ không cấm cản chúng ta ở bên nhau nữa, em không cần phải nặng lòng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!