14
Tôi vừa khóc vừa cười, vùi vào lòng anh ấy, giọng nghẹn ngào.
"Anh bị điên à? Sao không nói rõ ràng chứ, anh nói vậy ai nghe chẳng nghĩ là từ chối?"
Thẩm Trác im lặng vài giây, giọng khàn khàn.
"Cậu ấy là một cái loa phát thanh khắp nơi, anh không muốn xảy ra việc ngoài kế hoạch."
...
Đúng là phong cách của Thẩm Trác.
Anh đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi, cổ tay trắng trẻo, gân xanh nổi rõ.
Đôi mắt đen sâu thẳm hiếm khi lộ ra sự yếu đuối và khẩn cầu.
"Bạch Anh Anh, anh vẫn còn cơ hội không?"
Tiếng nức nở của tôi dừng lại:
"Anh muốn dẫn em đi leo núi sao?"
Thẩm Trác: ...
Tôi khẽ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
"Cho em thêm chút thời gian được không?"
Chờ em dọn trống trái tim, rồi xây dựng một căn phòng hoa hồng, để đem đến cho anh cảnh đẹp nhất.
Anh nói: Được.
—-----
Ba tháng nghỉ phép trôi qua nhanh chóng, tôi đã hồi phục rất tốt.
Có lẽ vận xui đã hết, giờ bắt đầu được may mắn ủng hộ.
Tôi thuận lợi tiếp nhận vị trí giám đốc marketing, xử lý mọi công việc một cách trơn tru hơn.
Ngoại trừ việc Lục Trầm quấy rầy, mọi thứ đều tốt.
Bên ngoài công ty, tôi lại một lần nữa gặp Lục Trầm.
Anh thực sự đã gầy đi nhiều, hai má hóp lại, trông như trưởng thành chỉ sau một đêm, trở nên điềm đạm ít nói.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt trầm lặng của anh ấy khẽ sáng lên, anh nhếch môi, đưa cho tôi một bó cát cánh.
Đó là loài hoa anh ấy thường tặng khi xin lỗi tôi.
Có ý nghĩa gì vậy?
Lục Trầm cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: Xin lỗi.
Tôi nhếch mép cười, không chút do dự ném bó hoa vào thùng rác bên cạnh.
Tôi không cần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!