11
Khi đang lau tóc, chuông cửa reo lên, tôi nghĩ là dịch vụ phòng nên tiện tay mở cửa.
Kết quả là, ngoài cửa đứng sừng sững một Lục Trầm với áp suất thấp, đôi mắt đỏ hoe của anh ta kiềm chế sự cuồng loạn gần như muốn bùng nổ.
Tôi vội vàng lùi lại một bước, nhưng đã bị anh ta siết chặt cổ tay, lực siết rất lớn.
"Anh phát điên cái gì vậy!"
Lục Trầm như đột nhiên sụp đổ, gào lên:
"Bạch Anh, cho dù em có tìm người diễn trò để chọc giận anh thì cũng nên biết dừng đúng lúc. Sao em có thể thật sự vào khách sạn với người đàn ông khác chứ!"
Anh ta bất chấp tất cả kéo tôi ra ngoài, giọng nói lạnh lẽo, khô khan.
"Đừng làm loạn nữa, đi với anh."
Bốp! Một cú đ.ấ. m mạnh mẽ khiến khóe miệng Lục Trầm bật máu, vết m.á. u đỏ rỉ ra.
Thẩm Trác đứng chắn trước tôi, đôi mắt đầy giận dữ khẽ run lên.
"Không muốn vào bệnh viện thì cút đi."
Lục Trầm vịn vào tường đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ từng chữ nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.
"Bạch Anh là bạn gái của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm. Anh là cái thá gì?"
Thẩm Trác cười khẩy, giọng nói như run lên vì tức giận.
"Chúng tôi từ mẫu giáo đã không rời nhau nửa bước, tôi từng thấy cô ấy vui mừng khoe mẽ khi lần đầu tiên giành được giải thưởng, cũng đã thấy bộ dạng buồn rầu của cô ấy khi không đạt được điểm toán cao.
Tôi biết mọi cảm xúc của cô ấy, những cuốn tiểu thuyết cô ấy yêu thích, những món ăn cô ấy thích, và cả những ngôi sao ca nhạc mà cô ấy từng mê mẩn. Tất cả, tôi đều nhớ rõ. Nếu không phải vì tên trộm như anh, chúng tôi đã sớm bên nhau rồi. Người mà tôi trân trọng nhất, anh lại dám phản bội cô ấy.
Anh đáng chết!
"Lục Trầm sững người. Tôi đứng nhìn Thẩm Trác, đôi mắt ngập tràn nước mắt vì cảm xúc bùng nổ, trái tim đập loạn nhịp. Sự sốc và bối rối đan xen, những cảm xúc không thể phân định rõ ràng đang xâm chiếm tâm trí, đầu lại bắt đầu đau nhức nhẹ. Tôi kéo nhẹ tay áo của Thẩm Trác, giọng khản đi."... Chúng ta vào trong đi.Lục Trầm quát lớn:Bạch Anh, không được đi với anh ta!
"Tôi cảm thấy nực cười:"Thẩm Trác là bạn trai của tôi, anh là cái gì chứ?
"Anh ta tự giễu cợt, kéo một nụ cười méo mó:"Hai người mới ở bên nhau vài ngày đã vào khách sạn. Nếu em tùy tiện như thế này, vậy bảy năm của chúng ta, em còn giả vờ thanh cao làm gì?"
Cơn đau đầu nhói lên dữ dội, trái tim như bị nhấn chìm trong nước, vừa chua xót vừa đau đớn, ký ức lại ào ào tràn về.
Tôi nhắm mắt lại thật mạnh, hốc mắt nóng rát đau đớn.
Khi mở mắt ra lần nữa, mọi đau khổ, phẫn nộ, bất mãn đều dần lắng xuống, yên tĩnh và lạnh lùng.
Trong mắt Lục Trầm thoáng qua sự hối hận, môi anh ta mấp máy, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt.
Anh Anh, anh...
Tôi ngắt lời:
"Tại sao, lẽ nào anh không biết?"
Anh ta sững lại, sắc mặt dần trắng bệch đi.
—---
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!