Cậu nam sinh nằm trên tấm nệm trong mắt mang chút chống cự, cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng lại bị ấn lại, toàn thân căng cứng tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đá văng hắn ta.
Tạ Bệnh Miễn không chịu buông tay, khẽ nhướng mày:
"Lớp trưởng, tôi còn chưa làm gì cậu. Còn 40 cái nữa cậu làm cho xong đi."
Nói chung thì cũng chẳng ai làm cho nghiêm túc, bọn họ chỉ múa vài đường qua mắt giáo viên cho xong. Tới khi báo cáo chỉ cần nói đạt là được.
Hạ Thanh Từ biết mắt cá mình đang bị Tạ Bệnh Miễn nắm chặt nên cố nhẫn nhịn không thẳng chân đạp vào gương mặt gợi đòn của hắn. Đầu ngón tay hơi dùng sức động tác ngày càng chậm, gập người lên cùng ngày càng khó khăn.
Đến giờ báo cáo cậu chỉ làm được hơn 30 cái. Tiếng còi vừa vang, cậu chống hai tay lên tấm đệm, mở miệng:
"Buông tay."
Bất quá qua hồi lâu Tạ Bệnh Miễn mới thả ra. Trên đó hằn lên hai dấu tay đỏ thẫm, Tạ Bệnh Miễn có chút bất ngờ nhìn thêm chút nữa vươn tay muốn sờ một cái.
Giọng nói nhàn nhạt:
"Lớp trưởng, đau sao không biết mở miệng."
Tay hắn còn chưa chạm vào, ngữ khí Hạ Thanh Từ đã lạnh đi mấy phần tránh sang một bên không để hắn chạm tới.
Hạ Thanh Từ rũ mắt tránh Tạ Bệnh Miễn, tự mình chống nệm đứng dậy giữ khoảng cách với hắn.
Trên trán đỗ chút mồ hôi, cậu dùng tay quẹt một phát, bước qua một bên uống nước của mình.
"Nhóm hai phía dưới."
Tiếng còi của giáo viên vang lên Hạ Thanh Từ theo quy cũ giữ mắt cá chân Tạ Bệnh Miễn, rất nhẹ và khẽ đếm. Động tác của Tạ Bệnh Miễn đúng tiêu chuẩn, thoạt nhìn rất dễ dàng.
Mỗi lần hắn gập dậy hai người bọn họ mặt đối mặt, khoảng cách rất gần. Cậu cơ hồ còn có thể ngửi được mùi bạc hà và thuốc lá nhàn nhạt trên người Tạ Bệnh Miễn.
Cậu lùi về sau một chút liền bắt gặp đôi mắt âm trầm của Tạ Bệnh Miễn, lúc chạm nhau cậu giống như có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.
"Lớp trưởng, cậu không đếm à?"
Hạ Thanh Từ không đáp. Động tác của hắn rất chuẩn, trên thực tế cậu cũng không cần dùng nhiều sức. Tiếng còi vừa vang cậu đã lập tức buông lỏng tay.
Như thể cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, một khắc cũng không muốn chạm nữa.
Cậu là lớp trưởng nên thành tích đều là cậu viết. Trước tiên là điền thành tích của nhóm mình, không hỏi Tạ Bệnh Miễn mình làm được nhiêu cái mà đã thẳng tay ghi luôn kết quả.
Chính cậu cũng tự biết mình không đạt chỉ tiêu, nhưng cậu cứ thế viết đại một số đạt.
Những bạn học khác cũng chạy lại báo điểm số, trên căn bản đều đạt hết.
"Lớp trưởng, chân tôi bị đau không làm được, cậu tùy tiện cho tôi một con số đi."
"Cảm ơn lớp trưởng Hạ."
Cậu bạn này chính là nam sinh lần trước ở căn tin nói cậu ăn cơm không dành cho người. Hạ Thanh Từ đáp một tiếng, tiện tay viết một con số.
Tạ Bệnh Miễn ở bên cạnh nghe thấy nhanh mắt liếc qua, phát hiện tên cậu ta đúng thật có con số, trên điểm đạt.
Nam sinh nhìn thấy cũng hơi xấu hổ. Lần trước ở nhà ăn hắn nói lớp trưởng bằng lời khó nghe nhưng lớp trưởng lại chẳng để bụng nên có chút đỏ mặt.
"Lớp trưởng, chuyện lần trước thật sự xin lỗi. Là tôi không đúng, còn chưa nói xin lỗi với cậu... thực sự xin lỗi."
"Không sao." Hạ Thanh Từ nói, phảng phất thật sự không để ý chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!