Tạ Bệnh Miễn nhìn nam sinh chạy đến đẩy cửa liền hừ lạnh một tiếng, cũng mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "Đừng đẩy, bị khóa rồi."
"Lớp trưởng, cậu tan học không chịu về còn lên đây làm gì? Tạo cơ hội cho người khác giờ trò à?"
Tạ Bệnh Miễn đã quét mắt đến chìa khóa bên cạnh cuốn sách của Hạ Thanh Từ, nó dùng để khóa cửa lớp.
Xem ra cậu ta cũng biết ghi thù, định nhốt ai đó trong lớp ư?
Hạ Thanh Từ chậm rãi thu tay về, rõ ràng cậu đã từng trải qua hết thảy những thứ này và đều là do Tạ Bệnh Miễn, nhưng dường như hắn chỉ đang xem trò vui, đứng bên cạnh mỉa mai, châm chọc.
Khóe môi cậu mím thành một đường thẳng, đẩy hai cái.
Cửa đúng là đã khóa.
Đây là lầu sáu chỉ có một cửa mà cậu lại không mang điện thoại, liền liếc Tạ Bệnh Miễn.
"Gọi người mở cửa đi."
"Tôi không mang điện thoại, để ở trong lớp rồi."
Tạ Bệnh Miễn nhàn nhạt nói: "Cậu tự nghĩ cách đi."
"Học thuộc thì đọc nhỏ lại, đừng làm phiền tôi ngủ."
Nói xong hắn lại lùi mình về trong góc.
Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía, một mảnh vắng vẻ, bên cạnh là tòa nhà lớp học. Nếu muốn ra ngoài, bọn họ phải trực tiếp nhảy xuống, hoặc mò đến lớp học bên cạnh.
Cả hai đều không quá thực tế.
Mặt trời thoạt nhìn sắp xuống núi, Hạ Thanh Từ trở lại vị trí ban đầu yên lặng ngồi đọc sách.
Tạ Bệnh Miễn không vội, hắn khẳng định có cách.
Cậu không nghe thấy động tĩnh, hơi dịch người một xíu dời đến nơi có thể thấy Tạ Bệnh Miễn đang dựa tường ngủ.
Chờ khi nào Tạ Bệnh Miễn rời đi cậu liền đi theo vì cậu sợ hắn sẽ đi mất, để cậu lại một mình.
Lúc ấy chỉ có thể qua đêm trên sân thượng.
Tạ Bệnh Miễn nghe được động tĩnh, đối phương động tác rất nhẹ tựa hồ cách hắn ngày càng gần, trong không khí chỉ còn dư lại tiếng trang sách lật nhẹ nhàng.
Thật sự không hoảng còn ở đó đọc sách?
Còn đang bận độc thoại, Hạ Thanh Từ đã buông xuống sách đứng lên, đến trước mặt Tạ Bệnh Miễn.
Một lát sau, Hạ Thanh Từ mới mở miệng.
"Cậu định ngủ tới khi nào."
Tạ Bệnh Miễn nhấc mí mắt: "Muốn về thì cậu về trước đi."
Về như thế nào?
Hạ Thanh Từ nhìn cửa ở đằng xa, bất cứ lúc nào cậu gặp Tạ Bệnh Miễn đều rất xui xẻo.
"Phía sau tòa nhà số 2 bên cạnh, chỗ đó có thể nhảy qua, cửa bên kia cũng không có khóa."
Tòa của bọn họ là tòa số 1, theo lời Tạ Bệnh Miễn cậu vòng ra phía sau gặp bức tường cao khoảng 1m2. Bên đó là ban công cách phòng học khoảng 20cm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!