Tuần sau, Tạ Bệnh Miễn không đến trường. Hạ Thanh Từ không hỏi, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ngồi phía trước vẫn như thường lệ đến trường đầy đủ, trò chuyện rất to, cậu ngồi phía sau còn có thể nghe rõ.
Không phải Tạ Bệnh Miễn không muốn đến trường mà là vì hắn bị thương, mẹ và Tạ Viễn Thần đến viện một chuyến, xin phép cho Tạ Bệnh Miễn nghỉ học luôn, nên tạm thời không thể đến.
Tuần này Hạ Thanh Từ ở trường khá thanh tịnh, chỗ ngồi bên cạnh trống không, trong lớp không có ai gọi, cũng chẳng có ai chống cằm nhìn cậu, hàng cuối hiếm khi được yên tĩnh đến vậy.
Thứ hai Lão Trương đã công bố thành tích, không đề cập đến cái gọi là hình phạt, nói cách khác, có lẽ thực sự không có hình phạt nào.
Tạ Bệnh Miễn tổng được 250 điểm, thầy nghi ngờ nhưng vì không có người ở đây nên tạm thời bỏ qua.
"Nếu thành tích của nhóm kèm 1 vs 1 không được cải thiện, thì không thể thay đổi chỗ ngồi trừ khi có trường hợp đặc biệt. Các bạn đều là bạn cùng lớp, lên cấp 3 có thể học chung một lớp chính là cái duyên. Hãy thật trân trọng! Có gì thắc mắc thì nói với thầy, thầy sẽ tận lực giải quyết."
"Ngoài ra, bài tập về nhà tuần này lớp trưởng sẽ sắp xếp rồi gửi cho nhóm. Một số bạn nói muốn đến thăm Tạ Bệnh Miễn thì các em tự sắp xếp riêng với nhau, cũng có thể tìm người đại diện đi."
Về việc ai là người đại diện phù hợp nhất, tất nhiên là Hạ Thanh Từ. Hạ Thanh Từ là lớp trưởng và là bạn cùng bàn của Tạ Bệnh Miễn, còn có mối quan hệ một kèm một, nhìn thế nào cũng thấy thích hợp.
Chiều thứ sáu vừa tan học, chỗ ngồi của Hạ Thanh Từ đã bị các bạn cùng lớp vây quanh. Bọn họ bình thường cùng Tạ Bệnh Miễn có quan hệ cũng tốt, dự định buổi chiều sẽ đến bệnh viện thăm Tạ Bệnh Miễn.
"Lớp trưởng, lần trước cậu đi chưa? Đi với bọn tôi đi."
"Đúng, lớp trưởng. Tôi đã nói với Nhị ca rồi, cậu ấy cũng đồng ý. Hai ngày nữa sẽ xuất viện, bọn mình đến xem chút đi."
"Trong lớp cũng có nhiều bạn muốn đi, nghe nói Nhị ca đánh nhau với học sinh trường nghề, vết thương thế nào?"
Hạ Thanh Từ không biết, Tạ Bệnh Miễn mỗi ngày gửi tin nhắn đều hỏi mấy thứ xoay quanh cậu, cậu ít khi trả lời và cũng không bao giờ hỏi qua vết thương của Tạ Bệnh Miễn.
Khá nhiều bạn học tìm đến cậu, đương nhiên không thể từ chối, Diệp Kỳ cũng khuyên: "Lớp trưởng, đi cùng bọn tôi đi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu."
Cậu ngẫm nghĩ, thấy mình đã làm thêm cũng được một tháng. Mỗi tháng đều được nghỉ phép một ngày rưỡi và ngày nghỉ của cậu vừa hay là chiều nay và cả ngày thứ bảy.
Thứ bảy, cậu và Thẩm Ý hẹn nhau đi thủy cung.
Buổi chiều rảnh, nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý: "Bệnh viện trong nội thành, chúng ta bắt xe buýt đến ga tàu điện ngầm trước đã."
"Quá tốt rồi, lớp trưởng."
Bọn họ đều cho rằng phải mất khá nhiều thời gian mới thuyết phục được Hạ Thanh Từ, nhưng nào có biết lớp trưởng của họ lại dễ nói chuyện đến vậy, nếu có ai nghiêm túc nhờ vả trong khả năng cho phép, lớp trưởng sẽ tận lực đồng ý.
Bất quá bình thường cũng không ai nhờ lớp trưởng phải làm cái gì cả.
Hạ Thanh Từ thu dọn đồ đạc, đi cùng đa số là nam sinh, tổng hết cũng gần mười người. Mình cậu đi phía trước, các bạn thì líu ra líu ríu đi phía sau.
"Tuần sau trường mình có trận bóng rổ, không diễn ra cùng ngày với hội thể thao sao?"
"Không biết nữa, làm sao tụi mình nắm rõ mấy cái này được, hỏi lớp trưởng đi."
"Lớp trưởng, cậu biết không?"
Hạ Thanh Từ được điểm danh, cậu suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Vẫn chưa nghe nói, phải đến tuần sau mới có thông báo."
"Lớp trưởng nhận tin còn muộn hơn bọn tôi, hội học sinh đợi khi nào đưa ra quyết định chính xác mới chịu thông báo. Tôi nghe nói trận bóng rổ lần này là một trận giao hữu, không chỉ mỗi trường mình, mà còn có cả Nhất trung với trường chuyên số 14."
"Thiệt hay giả?"
Cả nhóm đến trạm xe buýt, Hạ Thanh Từ không mang điện thoại, trong túi có tiền xu, còn chưa kịp nhét vào thùng tiền, Mạnh Phi Du phía sau đã lao tới trước dùng điện thoại quẹt giúp cậu.
"Bíp-", Mạnh Phi Du tỏ vẻ không kiên nhẫn, quay người lại, cứng rắn nói: "Chuyện lần trước là tôi không đúng."
Mạnh Phi Du không nói hai từ xin lỗi, cất điện thoại bước xuống cuối xe, Diệp Kỳ bất đắc dĩ cười nói: "Lớp trưởng, cậu đừng để ý, nó là đang xin lỗi cậu đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!