Với giọng điệu như muốn ăn đòn, Tạ Bệnh Miễn luôn có cách để làm người ta tức chết. Hiện tại, Hạ Thanh Từ không hề tức giận nhưng đám nam sinh trường nghề rõ ràng là tức đến nổ phổi.
1
"** mẹ!" Đầu đỏ trở nên cáu kỉnh, cười chế nhạo: "Mày đặc biệt đến đây để làm màu? Tao xem lát nữa mày còn có thể đứng dậy ra khỏi đây không."
Bọn họ đều là côn đồ của trường nghề, hiển nhiên đánh nhau thì như cơm bữa, trên mặt chúng đều khinh thường, rõ ràng là như đang nhìn thằng ngu.
"Được." Đáy mắt Tạ Bệnh Miễn trầm đi, ánh mắt rơi vào thiếu niên đứng ở trong góc, u ám trong mắt tan đi một chút, dịu đi rất nhiều, còn có mấy phần bất đắc dĩ.
Lẽ ra là phải tức giận, nhưng bây giờ lại lo lắng nhiều hơn.
Tạ Bệnh Miễn đi thẳng tới, nhét áo đồng phục trên vai vào ngực Hạ Thanh Từ, mặc kệ cậu có muốn hay không, giọng nói không hề lười nhác như mọi khi:
"Đứng xa một chút, muốn chạy thì chạy, tôi dẫn cậu ra ngoài."
Đồng phục có mùi bạc hà, Hạ Thanh Từ buộc phải nhận, bây giờ Tạ Bệnh Miễn cùng thuyền với cậu, cậu cầm đồng phục đứng yên mà nhìn, cậu thực sự có thể là một gánh nặng.
"Cậu được không đó?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Giống như đầu đỏ đã nói, cậu cũng cảm thấy Tạ Bệnh Miễn hiện đang làm màu.
"Đương nhiên." Tạ Bệnh Miễn cười cười, nhìn vào mắt Hạ Thanh Từ, muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn là không đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng:
"Tin tưởng Nhị ca."
"Nói xong chưa? Nhóc kia, hôm nay còn muốn chạy, nằm mơ sao?"
Không biết là ai đã đá vỡ chai rượu "Keng" một tiếng, Hạ Thanh Từ quay lại nhìn sợi dây khóa, cậu không biết chìa khóa ở đâu, không thể để Thẩm Ý ở đây một mình.
Thẩm Ý đã không nói chuyện kể từ khi Tạ Bệnh Miễn tới, lúc này cậu ấy đã rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, nhìn bộ đồng phục trong lòng của Hạ Thanh Từ, trầm giọng nói:
"Cậu ra ngoài trước đi, ở lại đây sẽ..."
Vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Hạ Thanh Từ quay lại nghe thấy "leng keng" một tiếng, một vật kim loại bay ra, khóe mắt cậu thoáng thấy hình như là chìa khóa..
Không biết đó có phải là chìa khóa của căn phòng này không.
Một người trong đám đó đã bị Tạ Bệnh Miễn ném thẳng xuống đất. Tạ Bệnh Miễn hơi cúi đầu, mái tóc đen che đi đỉnh lông mày, chỉ lộ ra đôi mắt đen u ám, sự thù địch khó có thể che giấu được, thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
"Để xem... rốt cuộc là thằng quái nào quỳ?"
Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn đánh nhau, hắn đã ăn trọn vài nắm đấm của đám côn đồ kia. Tạ Bệnh Miễn vẫn đang kéo cổ áo của người mà đầu đỏ gọi là "đại ca", hắn bị đánh nhưng không kêu một tiếng, trực tiếp vung nắm đấm vào quai hàm của tên trước mặt.
"Buông tay......"
"Con mẹ nó mày có nghe không? Buông ra—"
Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt, dù Tạ Bệnh Miễn ở thế bất lợi nhưng cũng không thiệt thòi gì lớn. Sự chú ý của cậu đổ dồn về chiếc chìa khóa được ném ra cách đó không xa, cậu định cầm lấy chìa và thử mở khóa.
Hạ Thanh Từ tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống và lấy chìa khóa. Khoảnh khắc cậu chạm vào chìa thì có bóng đen rơi xuống, một bàn tay hướng về phía Hạ Thanh Từ chộp tới, tựa hồ muốn túm lấy cậu. Cái bóng ấy còn chưa kịp chạm vào thì gió mạnh tựa hồ lướt qua bên tai, nắm đấm va vào lồng ngực, phát ra tiếng kêu nghèn nghẹn.
Một thân ảnh quen thuộc khác chắn trước mặt Hạ Thanh Từ, tên cô hồn cát đảng nào đó vừa định chạm vào cậu liền bị một đấm của Tạ Bệnh Miễn nôn ra tiếng rên, lui về phía sau mấy bước, một tay che bụng, cả người chậm rãi ngã ngồi trên đất.
"Đệt......"
Tay Tạ Bệnh Miễn đã nhuốm máu, một tay khác đẩy Hạ Thanh Từ về sau, đem người che chắn, hơi nghiêng mặt nói: "Mau mở cửa đi, đừng quay đầu lại."
Chìa khóa chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo, Hạ Thanh Từ còn đang ôm đồng phục, nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Tạ Bệnh Miễn ánh mắt cậu thoáng dừng một chút rồi vội vàng đánh sang chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!