Chương 39: (Vô Đề)

Hạ Thanh Từ không hiểu sao lại cảm thấy có chút nguy hiểm, cậu đứng yên tại chỗ, thay vì trả lời Tạ Bệnh Miễn, cậu hỏi: "Cậu không ra ngoài sao?"

Còn một chút thời gian nữa, Hạ Thanh Từ muốn ở trong phòng một mình.

"Cậu quan tâm tôi à?" Tạ Bệnh Miễn nở nụ cười: "Tôi không ra ngoài."

Hạ Thanh Từ im lặng, cặp sách của cậu ở trên bàn phía sau Tạ Bệnh Miễn, cậu đi lại lấy cặp nhưng Tạ Bệnh Miễn ở trước mặt, cậu khó mà lấy được.

Cậu lười nhờ Tạ Bệnh Miễn giúp đỡ, chiếc đèn chùm trên trần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cậu đi thẳng tới với lấy dây đeo cặp.

Trước khi chạm vào, Tạ Bệnh Miễn dễ dàng nhấc chiếc cặp bằng một tay và đưa nó cho cậu.

"Tiểu lớp trưởng, nói với tôi một tiếng cũng không có chết."

Sau giọng nói lười biếng, chiếc cặp được đưa tới tay Hạ Thanh Từ, cậu nhận thấy ánh mắt của người bên kia đang rơi trên khuôn mặt mình, làn da bị Tạ Bệnh Miễn nhìn chằm chằm nóng như lửa đốt.

"Cậu đang nhìn cái gì?" Hạ Thanh Từ có chút tức giận.

Hạ Thanh Từ không biết tại sao, rõ ràng là Tạ Bệnh Miễn không có làm gì, chẳng qua là cậu rất dễ nổi cáu với Tạ Bệnh Miễn.

Đó chắc chắn không phải là vấn đề của cậu, đó là vấn đề của Tạ Bệnh Miễn.

Tạ Bệnh Miễn tựa hồ không ngờ Hạ Thanh Từ lại hỏi như vậy, nhướng mày nói: "Hiện tại ngay cả nhìn cũng không được."

"Không được." Hạ Thanh Từ nói.

Nói xong, Hạ Thanh Từ quay đầu đi thu xếp đồ đạc, trong cặp sách ba cậu nhét cho rất nhiều đồ ăn vặt, cậu lấy ra sữa và đồ ăn, còn có cả sách vở của mình.

Khi thu dọn đồ đạc, Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu, chờ cậu kéo khóa cặp lại, cậu muốn cất cặp về chỗ cũ nhưng lại tránh khỏi Tạ Bệnh Miễn.

"Lớp trưởng, cậu thật là..." Tạ Bệnh Miễn cười nửa miệng, hắn nhớ rõ đối phương rất dễ thù dai, trong mắt ý tứ cũng không rõ ràng.

Hạ Thanh Từ chỉ là không vui, cậu chỉ là không muốn Tạ Bệnh Miễn giúp đỡ, tự mình làm cũng không phải là không thể.

Đặt cặp sách trở lại chỗ cũ, cậu không có ý định nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn, giây tiếp theo, cổ tay bị nắm lấy, cậu ngơ ngác nhìn Tạ Bệnh Miễn đang nắm lấy cổ tay mình.

"Buông tay."

Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào mạch đập của cậu, Hạ Thanh Từ bắt gặp ánh mắt Tạ Bệnh Miễn mang theo chút ý cười, nhưng lại không nỡ buông cậu ra.

"Tuế Tuế, cậu rất ghét tôi."

Thanh âm của Tạ Bệnh Miễn rất dễ nghe, giọng nói có chút dịu đi, không còn vẻ trêu chọc thường ngày nữa, tựa hồ đang nghiêm túc hỏi cậu.

"Cậu... " Hạ Thanh Từ đối diện với khuôn mặt của Tạ Bệnh Miễn, khuôn mặt quá mức phạm quy, đáy mắt hiện lên một tia nghiêm túc cùng chăm chú, cậu suýt chút nữa liền bị lung lay.

Hạ Thanh Từ nhanh chóng phản ứng lại, không thể bị rơi vào bẫy của Tạ Bệnh Miễn, cậu quay đi và nói thẳng thừng: "Tôi không có ghét cậu."

"Còn nữa, đừng có gọi tôi là—"

Hạ Thanh Từ chưa kịp nói xong, cổ tay đột nhiên bị lực mạnh kéo lấy, cơ thể Hạ Thanh Từ hơi nghiêng về phía trước, đang không kịp chuẩn bị bất chợt bị kéo một cái, cả người cậu theo bản năng liền giãy dụa chống cự.

Tuy nhiên, sức mạnh của con súc sinh này lớn hơn cậu rất nhiều, Hạ Thanh Từ lại bị kéo về phía sau, hắn ta vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cậu, cậu ngồi phịch xuống đùi của Tạ Bệnh Miễn.

Cổ tay Hạ Thanh Từ vẫn bị Tạ Bệnh Miễn giữ chặt, tay còn lại miễn cưỡng nắm lấy tay vịn của ghế, trán đập vào sống mũi của Tạ Bệnh Miễn, hắn nhìn xuống cậu với một nụ cười đê tiện.

"Lớp trưởng, thật xin lỗi tôi trượt tay." Tạ Bệnh Miễn ghé vào bên tai cậu trầm giọng nói: "Cậu không để tâm chứ?"

Nam sinh trong lòng hắn một tay còn đang chống lấy tay vịn, khoảng cách giữa hai người rất gần, cùng nhau hô hấp, bởi vì xấu hổ cùng tức giận nên trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!