Chương 118: kết thúc - Nhân quả kiếp trước

Tạ Bệnh Miễn từ lâu đã nhận ra rằng mình không giống với những người bình thường khác. Cụ thể hơn chính là thế giới này dường như đều xoay quanh hắn.

Hắn đẹp, nhưng không đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn thấy là đã mê mệt như bị trúng tà.

Cuộc đời hắn như một kịch bản đã được viết sẵn, trừ việc thường xuyên đau ốm thì hầu như mọi thứ đều suôn sẻ. Bất kể làm gì, chỉ cần hắn muốn thì gần như đều có thể đạt được một cách dễ dàng.

Ngoài việc bản thân quá thu hút, luôn bị những người có vấn đề đeo bám thì hắn vẫn khá hài lòng với cuộc sống của mình. Vì vậy, tính cách hắn từ nhỏ đã hình thành nên một kẻ ngang ngược.

Ngạo mạn, kiêu căng, độc đoán, chiếm hữu cực cao và thiếu lòng trắc ẩn, cứ như cả thế giới vốn dĩ đều phải xoay quanh mình.

Cho đến khi hắn lên cấp ba, vì có một giáo viên quá yêu mến mà cưỡng ép hắn, bị hắn đánh đến mức nhập viện. Vì vậy hắn buộc phải chuyển trường đến Tam Trung.

Tam Trung là một trường thí điểm, kết quả học tập thuộc hàng top ở Khang Thành. Nhưng cũng vì thành tích tốt, nên ngoài việc học thì có tiền cũng có thể vào học. Nên về cơ bản nó đã trở thành trường tư thục một cách phiến diện.

Gia đình hắn là nhà đầu tư của Tam Trung, nên dĩ nhiên hắn được xếp vào lớp tốt nhất. Ban đầu, hắn nghĩ rằng việc đi học rất nhàm chán, vì ở đâu cũng vậy mà thôi.

Ở Tam Trung, hắn gặp Hạ Thanh Từ.

Ngày hắn chuyển trường là một ngày hè vô cùng oi bức. Bên ngoài, bóng ngô đồng rơi xuống, tiếng ve kêu inh ỏi, khiến người nghe không khỏi cảm thấy khó chịu.

Vì có học sinh mới chuyển đến nên trường cử người giúp hắn lấy sách. Giữa cái hè oi bức, hắn nhìn thấy một cậu nam sinh từ xa đang bận rộn tìm sách cho hắn. Sách cấp ba rất nhiều, hắn không nhúc nhích, để mặc cho cậu nam sinh đó tự mình mang hết.

Việc này vốn dĩ hắn có thể tự mình làm được, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một người ngoan cố đến vậy, nên hắn đã nhìn thêm một chút. Chỉ một chút, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên gương mặt đỏ bừng vì nắng của cậu nam sinh ấy, không kiềm được mà nhìn thêm vài lần nữa.

Cậu ấy trông rất yên tĩnh, ngũ quan lạnh lùng nhưng tinh tế. Vì chạy đi chạy lại nhiều lần nên vẫn còn thở dốc. Dường như cậu ấy chưa biết hắn là học sinh mới, chỉ bình thản liếc nhìn hắn một lần, rồi quay lưng đi lên lầu.

Vào đến lớp, hắn chọn chỗ ngồi, hàng cuối cùng, ngay góc tường, ngồi cùng Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ.

Cậu nam sinh mà hắn vừa gặp dưới lầu hóa ra là lớp trưởng. Hiện tại, cậu ấy đang đứng trên bục giảng điểm danh. Mặc dù nói chuyện không được rõ ràng lắm, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe.

Khi đọc đến tên hắn, lớp trưởng có chút không chắc chắn, ngập ngừng một chút rồi vẫn đọc to lên.

"Tạ Bệnh Thỏ?"

Tạ Bệnh Miễn: "..."

Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ngồi phía trước lập tức cười phá lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha" hồi lâu.

Cậu bạn trên bục giảng khẽ mím môi, sửa lại lỗi phát âm rồi bước xuống.

Lớp này có rất nhiều bạn thuộc nhóm hắn quen, ví dụ như Mạnh Phi Du, Diệp Kỳ, Vu Uyển và còn nhiều người khác mà hắn đã gặp trong các buổi tụ tập.

Rất nhanh, hắn liền nhận ra một hiện tượng phổ biến: Học sinh chăm chỉ đứng đầu lớp dường như không được mọi người yêu mến cho lắm, và cũng không có nhiều bạn bè trong lớp. Chẳng hạn, khi có việc gì đó mọi người đều tìm đến lớp trưởng, có thể đẩy việc gì sang cho lớp trưởng thì đẩy, thường xuyên làm phiền lớp trưởng, không công khai bắt nạt nhưng lại thường xuyên trêu chọc cậu ấy sau lưng.

Tại sao lại như vậy? Bởi vì cậu ấy không biết từ chối, trông có vẻ rất dễ bắt nạt. Cậu ấy dường như không có góc cạnh nào, rất dễ trở thành mục tiêu cơ bản của những người có ý đồ xấu.

Tạ Bệnh Miễn đã từng chứng kiến không ít những chuyện như vậy, hắn cũng không phải là thánh nhân nên lười quan tâm. Những chuyện này mà can thiệp vào cũng chỉ gây thêm phiền phức. Nhưng đối với Hạ Thanh Từ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không nỡ.

Ví dụ như khi cậu bị người khác nhắm vào, bài kiểm tra sẽ bị ném đi mà không hay biết, cậu cứ ở đó loay hoay tìm nửa ngày, cuối cùng đành phải làm lại một bài khác.

Bất quá cậu ấy cũng chẳng phải là đồ ngốc. Sau này khi biết ai làm, cậu ấy cũng đã xé bài của người đó để trả đũa.

Nhưng điều đó cũng chẳng giải quyết được gì, cậu vẫn thường xuyên bị bắt nạt ở trường.

Cậu từng bị nhốt trong phòng dụng cụ, bị ném bóng vào người khi các nam sinh chơi bóng rổ, thường xuyên bị yêu cầu một mình đi đổ rác, thậm chí trong nhà vệ sinh, người ta còn nói nhiều lời bẩn thỉu về cậu.

"Trông đẹp trai như vậy, chắc sinh ra là để... phục vụ đàn ông thôi."

"Cái gì cũng không từ chối, lần trước tao rót nước giúp nó, nó còn nói cảm ơn tao nữa kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!