Chương 114: (Vô Đề)

Thẩm Ý nhìn qua cửa sổ xe, thấy một khuôn mặt có phần quen thuộc và nhận ra đó là ba của Hạ Thanh Từ.

Cậu mới vừa từ nhà họ Thẩm đi ra, cụ Thẩm đã qua đời, toàn bộ tài sản đều được để lại cho Thẩm Du Hàm. Cậu chỉ đứng bên cạnh xem một màn kịch gia đình mà không có cơ hội can dự vào.

Dường như không ai thật sự quan tâm đến việc có người thân qua đời, điều mà mọi người quan tâm chỉ là di chúc và người thừa kế.

Thẩm Ý rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng trong lòng biết rằng một ngày nào đó cậu sẽ quay trở lại.

Người trước mặt hỏi cậu có phải định đến trường hay không, cậu lơ đãng một chút rồi chậm rãi gật đầu. Sau đó, người kia nhiệt tình ngỏ ý muốn cho cậu đi nhờ một đoạn, thuận đường đưa cậu đến trường.

Thẩm Ý không do dự lâu, ngồi vào ghế sau, người kia bắt đầu trò chuyện một cách rôm rả.

"Bọn con sắp được nghỉ hè phải không?"

Thẩm Ý đáp: "Phải."

"Con có học cùng lớp với Hạ Thanh Từ không? Nó ở lớp thế nào... Hôm nay chú đến trường là để gặp giáo viên chủ nhiệm của các con. Thằng bé ở ký túc xá nên chú không gặp được, cũng không biết nó ở trường ra sao."

Nghe đối phương hỏi vậy, Thẩm Ý chợt nhớ lại Hạ Thanh Từ sống ở trường rất ổn. Còn về loại cảm giác được cha quan tâm thế này thì Thẩm Ý chưa từng trải qua.

Khi Thẩm Ý còn rất nhỏ, cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Cậu lớn lên trong một chi nhánh của nhà họ Thẩm, ít khi cảm nhận được tình thân nên nhận thức về tình cảm của cậu cũng trở nên cứng nhắc và hời hợt.

"Cậu ấy... rất tốt." Thẩm Ý sắp xếp ngôn từ, hạ thấp tầm mắt: "Cậu ấy đã cởi mở hơn nhiều, thường xuyên đứng đầu lớp, rất giỏi."

"Cậu ấy cũng rất được mọi người yêu mến."

Vì Hạ Thanh Từ mà chuyển trường, và trong suốt học kỳ này mọi thứ mà Thẩm Ý tặng đều bị trả lại, Hạ Thanh Từ cũng không còn quan tâm đến Thẩm Ý nữa, thậm chí còn không buồn nhìn Thẩm Ý nổi một lần.

Đã có khoảnh khắc nào đó, có lẽ Thẩm Ý cũng cảm thấy hối hận.

Nếu như ngay từ đầu, cậu không nói ra câu "Muốn làm bạn với cậu" thì tốt biết mấy.

Như vậy, trái tim cậu đã không phải đau khổ thế này.

Thẩm Ý không hiểu dục vọng là gì, không phân biệt được giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ những chấp niệm mà cậu gọi là tình yêu đều là do sự thiếu thốn tình cảm quá mức mà sinh ra sự lệ thuộc về tâm lý.

Dù không thể phân biệt được, nhưng chỉ cần đó là tình cảm, bất kể là loại nào đi chăng nữa thì một khi đã bỏ ra rất nhiều công sức cũng đều khiến cậu khó lòng buông bỏ.

"Con lại nói Tuế Tuế cởi mở à? Nó chẳng hề cởi mở chút nào. Tính cách rất trầm lặng. Trước đây, chẳng có ai trong lớp muốn chơi với nó đâu. Nó cứ như một khúc gỗ ấy, suốt ngày chỉ biết học thôi..."

Hạ Quốc An miệng lẩm bẩm chê bai con trai mình, nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười, rõ ràng là rất thương con.

Trước đây, quả thật cậu ấy rất trầm lặng, nhưng bây giờ lại thường xuyên cười.

Khi Tạ Bệnh Miễn bị phạt đứng, Hạ Thanh Từ sẽ lén lút cười. Khi Tạ Bệnh Miễn mua đồ cho cậu, cậu sẽ cười vui vẻ. Khi cậu giảng bài cho Tạ Bệnh Miễn, cậu cũng sẽ nở nụ cười dịu dàng.

Những nụ cười hiếm hoi ngày xưa dần dần xuất hiện nhiều hơn. Cười nhiều hơn, con người cũng trở nên cởi mở hơn.

"Bây giờ cậu ấy đã khác trước rồi." Thẩm Ý nói.

"Chú thường bảo nó nên hoạt bát hơn một chút, nhưng thật ra nó thế nào cũng được. Chú chỉ sợ nó có chuyện gì lại giữ trong lòng mà không nói ra, dễ làm tổn thương chính mình. Dù không nói với chú, có một người bạn để tâm sự cũng là điều tốt."

"Dù thế nào, chỉ cần nó vui vẻ là được."

Chỉ cần vui vẻ là được.

Thẩm Ý nghe vậy, cúi mắt xuống, hàng mi rủ xuống tạo thành một lớp bóng mờ. Người ngồi cạnh vẫn đang nói chuyện không ngừng.

"Con và Tuế Tuế cùng lớp, vậy chắc cũng cùng lớp với Tiểu Tạ rồi đúng không? Hai đứa nó ở lớp thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!