Chương 1: (Vô Đề)

"Lớp trưởng, cậu vừa nói tôi làm gì?"

1

Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Thanh Từ hơi sững sờ. Trước mắt cậu có chút tiêu điểm, khuôn mặt non nớt hiếu kỳ, phảng phất từ tận sâu nơi ký ức nhảy ra, là bạn cùng bàn lớp 11 của cậu.

Bạn cùng bàn lớp 11, sau khi cậu thôi học liền cơ hồ không còn gặp nữa.

Đồng phục lam trắng, vẫn là lớp học trong trí nhớ, từng gương mặt quen thuộc, trên bảng đen viết ba chữ ngay ngắn

- Hạ Thanh Từ..... Cậu sống lại.

"Cậu vừa rồi nhờ tôi đưa giúp cái gì?"

Đường Viễn hỏi đi hỏi lại, nhắc nhở cậu: "Lớp trưởng, gần đây trường mình điều tra rất nghiêm việc yêu sớm, mấy ngày trước mới có hai đứa cùng khối bị tóm rồi đấy, cậu đừng có đưa bậy đưa bạ."

"Tôi cũng nhìn thấy hết rồi, có phải là muốn đưa thư tình không?"

Hạ Thanh Từ còn chưa hoàn hồn, cậu nghe đến hai chữ "thư tình", không khỏi siết chặt đầu ngón tay, cả người không rét mà run.

Đời trước cậu đưa cho Tạ Bệnh Miễn một bức thư tình.

Tạ Bệnh Miễn, trùm trường Tam trung. Ở Khang thành mọi người đều ngầm hiểu với nhau về các thế lực phân chia cai quản thành phố này, tây có Thẩm gia, đông có Tạ gia, Tạ Bệnh Miễn là út cưng của Tạ gia.

Nói Tạ gia ở Khang thành được xem là nửa bầu trời cũng không ngoa. Tài chính, dịch vụ hay bất động sản đều có dấu răng của họ, liên quan đến mỗi phương diện về chính trị trong giới kinh doanh thì đều như đầu rồng cả.

Tam trung là trường cấp ba trọng điểm, phần lớn đều dùng thực lực thi vào, nhưng cũng có nhiều người vào được là nhờ mối quan hệ, chẳng hạn như Tạ Bệnh Miễn.

Tạ Bệnh Miễn vừa có thân phận, thêm vào ngoại hình nổi bật, dù hắn có hơi nghịch ngợm nhưng vô số nam thanh nữ tú vẫn muốn lao vào.

Bạn thân của cậu

- Trần Tinh chính là một trong số đó.

Thư tình không phải cậu viết, mà là cậu giúp Trần Tinh đưa.

Sau đó, mọi chuyện không đơn giản chỉ bởi vì cậu đưa thư tình mới bị những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhắm vào... Trong giờ học buổi chiều, bức thư này bị giáo viên phát hiện và đọc ra giữa lớp, về sau lan rộng toàn trường, họ đều cho rằng cậu thích Tạ Bệnh Miễn.

Cậu bị hiệu trưởng mời lên nói chuyện, giáo viên báo cho phụ huynh, cha cậu trên đường chạy tới thì bị tai nạn, vì vậy nằm liệt giường trong viện một quãng thời gian dài.

Đời trước cậu làm sao cũng không nghĩ tới Trần Tinh là dùng danh nghĩa cậu mà viết thư, mục đích là để những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn phát hiện, tất cả chẳng qua là vì ——

Lúc trước Tạ Bệnh Miễn có thuận miệng nói với đám bạn một câu là ngoại hình của cậu rất hợp khẩu vị.

Một câu như vậy, người bạn thân từ nhỏ tới lớn của cậu đã nổi lên lòng ganh tỵ, cố ý viết một bức thư như thế và yêu cầu chính cậu tự mình đưa tới.

Sau khi bức thư được lan truyền, Tạ Bệnh Miễn đối với cậu có chút hứng thú. Bởi vì nhất thời "hứng thú", cậu bị những người theo đuổi Tạ Bệnh Miễn nhắm tới, xe bị dội sơn đỏ bắn tung tóe, chỗ ngồi thì trầy xước đầy chữ "kinh tởm", còn bị nhốt vào phòng thay đồ. Giáo viên tưởng cậu trốn học liền ghi vào sổ đầu bài... cuộc sống vườn trường từ đây đã biến thành cơn ác mộng.

Cuối cùng, mọi chuyện ập đến, cậu bất quá chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, bị buộc thôi học vì chọc đến Tạ Bệnh Miễn, bị vu hại đến bỏ học. Cuộc đời kết thúc ngắn ngủi ở cái năm tuổi mười tám ấy.

Cậu nhớ đến cha mình, người bị cậu liên lụy, nhớ những chuyện đã xảy ra ở đời trước.

—— Làm lại một đời, cậu nhất định phải tránh Tạ Bệnh Miễn thật xa.

Còn bức thư dùng danh nghĩa cậu viết, nhất định cũng phải cầm về.

"Không phải" Hạ Thanh Từ mở miệng, cậu như thế một hồi lâu mới đáp lại Đường Viễn, chậm rãi quay lại nhìn về dãy cuối của lớp học.

Thư tình cậu đã đưa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!