Thôi Lược Thương chưa từng sợ hãi như hôm nay, cũng chưa từng rung động như hôm nay. Biến cố bất thình lình đã khiến hắn triệt để ngây ngốc. Dù hắn là người tu hành, thậm chí hai năm trước đã đạt tới Nhị Phẩm.
Nhưng lúc Lý Duyên bị nữ nhân mặc quần đỏ kia bóp cổ vật xuống đất, hắn không có một chút phản ứng nào. Cho đến khi nữ tử kia bưng một đĩa thịt nướng bỏ hết vào miệng Lý Duyên, hắn vẫn không có một chút phản ứng.
Hắn vô ý thức nhìn Phương Giải, lại nhìn đám người Lưu Nhất Năng.
- Đây làlàm gì vậy?
Hắn hỏi Phương Giải.
Phương Giải mắng một câu ngu ngốc, nhảy tới ngồm xổm bên cạnh Lý Duyên. Miệng của Lý Duyên bị Mộc Tiểu Yêu bóp, trong miệng lấp đầy thịt nướng. Hắn liều mạng giãy dụa, thân thể không ngừng vặn vẹo.
Nhưng dưới bàn tay của Mộc Tiểu Yêu, đầu của hắn không thể cựa quậy được.
Đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như vậy từ lúc chào đời.
Sợ hãi mình sẽ chết một cách không rõ ràng ở nơi này.
- Cầucầu ngươi
Hắn gian nan nói ra vài từ. Nhưng lời vừa ra, thịt trong miệng liền chui vào cổ họng. Có một miếng thịt khá lớn mắc ở cổ họng của hắn, không thể trôi xuống. Thế nên hô hấp của hắn dần trở nên khó khăn.
Sắc mặt từ đỏ biến sang trắng bệch vì kinh hãi.
Phương Giải nhìn hắn như vậy, có chút không đành lòng. Vuốt vuốt cổ họng của hắn để cho thuận. Hầu kết của Lý Duyên động động vài cái, thịt nướng mắc trong cổ họng rốt cuộc trôi xuống.
Phương Giải cũng không dừng lại, mà cầm đôi đũa lên, kẹp từng miếng thịt rơi trên đất bỏ vào miệng của Lý Duyên.
Đám người Lưu Nhất Năng sợ tới mức choáng váng.
Đến lúc kịp phản ứng thì thấy nam tử xấu xỉ một bên mắt tím đen, miệng sưng lên đang đeo một bao tay có vuốt nhìn bọn họ cười hắc hắc. Ở Tương thành, Lưu Nhất Năng bị các nữ nhân trong thành gọi là ác ma.
Nhưng tối nay ở dưới chân núi Mộ Sơn, hắn mới biết ác ma có hình dáng như thế nào.
Đại Khuyển cười dữ tợn, sau đó xông mạnh về phía trước. Trong nháy mắt đã đánh ngã hai tên công tử phong hoa tuyết nguyệt. Hai người kia còn chưa kịp hô một tiếng đã ngất đi. Bọn họ bị một quyền đánh vào huyệt thái dương. Quyền mạnh như vậy, người bình thường sao có thể chịu nổi.
Nói thật, rốt cuộc hôn mê hay là đã chết, Lưu Nhất Năng căn bản không nhận ra.
Nhưng hắn biết, nếu như mình không trốn đi, người nằm dưới đất tiếp theo chính là mình.
Bởi vậy hắn trốn.
Nhưng trong thiên hạ, luận về chạy trốn, có thể thắng được Đại Khuyển thực không nhiều lắm. Thế giới này quá lớn, khẳng định có người giỏi khinh công hơn Đại Khuyển, nhưng chắc chắn không phải là Lưu Nhất Năng.
Hắn mới chạy được một bước, đã bị Đại Khuyển tung cước đá vào mông. Tên ác bá tác uy tác phúc, không biết đã hại đời bao nhiêu thiếu nữ trong Tương thành này, giống như đạn pháo bắn về phía trước năm sáu mét, lăn lộn trên mặt đất.
Đợi lúc hắn nhịn đau giãy dụa đứng lên muốn chạy trốn, Đại Khuyển đã tung cước đạp vào lưng hắn.
- Đừng.
Hắn cố sức quay đầu nhìn Đại Khuyển, cầu khẩn nói:
- Đừng giết tagia phụ của ta là Nhị gia Lưu phủ của Tương thành. Chỉ cần ngươi đáp ứng không giết ta, ta cam đoan cuộc đời về sau của ngươi sẽ sống trong vinh hoa phú quý, muốn gì thì có cái đóTa là con trai độc nhất trong nhà, mong hảo hán tha mạng!
- Họ Lưu
Phương Giải gắp miếng thịt cuối cùng nhét vào miệng Lý Duyên, cười hắc hắc nói:
- Họ Lý ta còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ họ Lưu nhà ngươi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!