Chương 37: Nữ nhân cũng biết giết người

Phương Giải nhìn năm trăm tinh binh trước mặt này, chợt phát hiện đây là một khốn cục khó giải.

Hắn biết thực lực của một cá nhân nếu đạt tới mức nhất định có thể ảnh hưởng tới sự thắng bại của một trận chiến tranh có quy mô nho. Nhưng hắn không tin trên thế giới này có một người có thể một mình đánh thắng năm trăm người.

Đối mặt không chỉ là năm trăm chiến binh tinh nhuệ được trang bị tới tận răng. Cho dù là đối mặt với năm trăm lưu manh du côn, liệu cao thủ có thể đỡ nồi loạn quyền loạn cước hay không?

Mà năm trăm chiến binh Đại Tùy được huấn luyện nghiêm chỉnh, lưu manh có số lượng ngang nhau làm sao có thể so sánh bằng? Không thể nghi ngờ, năm mươi binh sĩ ở trước mặt Phương Giải có thể thoải mái đánh bại mấy trăm lưu manh.

Nếu như chỉ có một binh sĩ tinh nhuệ, có lẽ chỉ có thể đánh được ba tới năm lưu manh. Nhưng năm mươi người phát huy ra sức chiến đấu, chỉ sợ tăng lên không chỉ mười lần.

Các binh lính này đã phối hợp ăn ý với nhau tới mức không sơ hở. Năm người một tổ một khi tạo thành trận hình Hoa Mai, mười mấy người thường xông lên cũng không chiếm được tiện nghi.

Huống chi, Phương Giải trông thấy năm trăm người này đều đeo cung cứng ở sau lưng.

Dù thực lực của lão già què chỉ lộ ra một ít, Phương Giải tin tưởng lão là một cao thủ biến thái có thể đánh mấy chục, thậm chí mấy trăm người.

Nhưng đối mặt với năm trăm cung cứng, cho dù lão già què có biến thái hơn nữa, cũng đâu có một phần thắng?

Cho nên không chỉ là Phương Giải sắc mặt khó coi, sắc mặt của lão già què cũng rất khó coi.

- Tiểu Yêu tỷ thấy thế nào?

Hắn hỏi Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào phương trận vững chắc như sắt thép do năm trăm người tạo thành, cơ hồ không chút do dự đáp:

- Hiện tại ta lo lắng nhất chính là. không chạy thoát được.

Vào lúc này Đại Khuyển lại khá bình tĩnh:

- Ta cảm thấy ta vẫn có thể chạy trốn.

Lão già què lườm hắn một cái, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Những năm qua rất ít nghe nói người có tu vị Cửu Phẩm xuất thủ. Mười năm trước có một trường chém giết quy tụ nhiều cao thủ Cửu Phẩm nhất.

Ngoại trừ lần đó ra, cũng chỉ có mười lăm năm trước, Đại Tùy diệt Thương Quốc, tên La man tử kia giết vài cường giả Bát Phẩm thượng. Cẩn thận nghĩ lại, trong mười lăm năm này, có thể khiến Cửu Phẩm ra tay, chỉ có hai lần.

Hắn cười lạnh nói:

- Cũng vì Cửu Phẩm ra tay quá ít, cho nên mọi người mất đi sự kính sợ tối thiểu.

Vừa nghe lão ta nói vậy, hai mắt Phương Giải sáng bừng.

Lời này khiến cho trong lòng hắn sinh ra vài phần chờ mong. Nói thật, hắn rất muốn nhìn thấy cường giả Cửu Phẩm, người mà nghe nói đã đứng ở điên phong ra tay có phong phạm như thế nào, có uy thế bực nào. Hắn chưa từng nghe ai nói tới trận chiến mười năm trước kia.

Nhưng mười lăm năm trước, việc La Diệu giết địch luôn khiến cho hắn kích động. Bất kỳ người nam nhân nào cũng có một giấc mộng cường giả.

Cho dù chỉ là truyền thuyết, cũng khiến cho các nam nhân tràn đầy kỳ vọng.

Không chỉ là Phương Giải, Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển cũng rất chờ mong.

Bọn họ là người có thể tu hành, cho nên hiểu cường giả Cửu Phẩm đại biểu cho cái gì sâu hơn Phương Giải. Không chỉ là địa vị ở thế tục, còn là một sự khiêu chiến cực hạn của nhân loại. Như lời lão già què nói, những năm gần đấy đã rất ít nghe thấy cường giả Cửu Phẩm ra tay.

Bất kể là người có thể hay không tu hành, nhìn thấy cường giả ra tay là một sự hấp dẫn khó kháng cự.

Lão già què cầm hồ lô lên uống một ngụm, sau đó đưa hồ lô cho Mộc Tiểu Yêu:

- Cầm hộ ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!