Không khí trong phòng có chút xơ cứng. Có lẽ là do hỏa lò đã bị chuyển ra ngoài. Lý Hiếu Tông quỳ một chân xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không biết là do lạnh hay là do bị dọa sợ.
Lý Viễn Sơn nhìn hắn một cái, lập tức khẽ nhíu mày:
- Dù ngươi không phải là dòng chính của Lý gia Lũng Hữu, nhưng lúc ngươi còn bé, ta đã thấy được tương lai của ngươi rất có tiền đồ.
Có lẽ chính ngươi cũng không nhớ, năm ngươi bảy tuổiĐó là đầu năm, phụ thân ngươi, cũng là nhị ca của ta, Lý Viễn Mưu dựng một hàng rào ở khu săn bắn. Thả vào trong đó ba mươi lăm con sói đói và hai con mãnh hổ. Nói rằng để người trong tộc giải trí.
Ngay cả lão thái gia cũng được mời tới.
- Một đám sói và hổ đấu với nhau. Thoạt nhìn có chút ý tứ. Lão thái gia đứng lâu hơi mệt, phụ thân ngươi liền hạ lệnh giết chết đám súc sinh trong hàng rào. Loạn tiễn bắn xuống, lang hổ đều chết. Lão thái gia muốn đi vào xem. Phụ thân ngươi và ta dắt lão thái gia vào trong hàng rào.
Lúc đó ngươi mới bảy tuổi, cầm theo một con dao ngắn đi theo. Ai biết lúc tới gần một con hổ, con hổ kia còn chưa chết hẳn.
- Phụ thân ngươi và ta đều đồng thời rút đao.
Còn ngươi tiến lên một bước lớn, nói rằng an nguy của tổ gia gia mới là quan trọng nhất, phụ thân và Tam thúc bảo vệ tổ gia gia quan trọng hơn.
Còn ngươi thì tiến lên đâm chết con hổ đói kia.
- Lúc ấy phụ thân ngươi mắng ngươi là không biết quy củ. Ta không nói gì, lão thái gia cũng không nói gì, xoay người rời đi. Nhưng ngươi không biếtvề sau lão thái gia cảm khái rất lâu, tiếc nuối rất lâu.
Lão thái gia nói đáng tiếc, một đứa nhỏ có đảm phách trí tuệ như ngươi, nếu như không xuất thân từ dòng thứ, đã cật lực tài bồi rồi.
Lý Viễn Sơn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Lúc ngươi bảy tuổi, ngươi đã dám giết một con hổ. Từ hôm đó trở đi, ta một mực lưu ý tới ngươi. Ngươi có thể tiến vào Diễn Vũ Viện, là do ta đã nói chuyện với phụ thân ngươi. Bổn ý của phụ thân ngươi là chọn một trong mấy đứa con của vợ cả tham dự cuộc thi.
Ta khuyên huynh ấy nửa ngày, huynh ấy mới đồng ý.
Sắc mặt của Lý Hiếu Tông hơi thay đổi. Sửa từ quỳ một đầu gối sang quỳ cả hai đầu gối.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Lý Viễn Sơn ngồi xuống ghế, lắc đầu nói:
- Ngươi nên gọi ta là Tam thúc.
Lý Hiếu Tông cúi đầu nói:
- Đang mặc quân phục trên người, không dám gọi ngài là Tam thúc.
Trong ánh mắt của Lý Viễn Sơn hiện lên một tia tán thưởng, ừ một tiếng nói:
- Vào lúc này mà ngươi vẫn có thể nhớ tới quân luật, rất tốtChỉ là lúc còn bé, ngươi đã khiến ta tán thưởng dũng khí của ngươi. Nhưng vì sao hiện tại lại sợ đầu sợ đuôi như vậy?
Ta mất một tòa nhà lớn ở Giang Đô, mới được Ngô Bồi Thắng đáp ứng đè việc tham ô xuống. Chết vài tên lâu la, chết vài tên dân chúng, đối với tiền đồ của ngươi mà nói, chỉ nhỏ như một hạt bụi mà thôi.
Vì sao ngươi không hạ thủ?
Lý Hiếu Tông còn chưa kịp giải thích, Lý Viễn Sơn tiếp tục nói:
- Cho dù ngươi có nỗi khổ tâm nên không hạ thủ, nhưng việc Ngô Bồi Thắng chết làm cho ta càng tức giận! Ngô Bồi Thắng là tâm phúc trước mặt bệ hạ, là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng.
Hắn chết sẽ khiến triều đình chấn động, sẽ khiến cho bệ hạ khiếp sợ. Nhưngchết thì đã chết, không cần phải lo lắng quá mứcchỉ cần làm sạch sẽ, chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì một người chết, giết đi một vị tướng quân có tiền đồ vô lượng sao?
- Nhưng việc này ngươi làm không tốt, không quyết đoán!
Lý Hiếu Tông cúi đầu, không giải thích gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!