Lão già què quen việc dễ làm, dẫn theo Phương Giải đi về phía trước. Lúc đi qua một căn phòng, Phương Giải nghe thấy một thanh âm đọc sách rất nhỏ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng cực kỳ dễ nghe. Phương Giải nghiêng tai nghe ngóng, lại không nghe rõ đọc cái gì.
Lão già què cười cười, nói rằng đây là khuê phòng của Tức cô nương. Ngươi lén lén lút lút đứng ở cửa như vậy, cẩn thận bị nàng ấy đánh.
Phương Giải nói, ai cũng biết Tức cô nương ôn nhu như nước, làm sao có thể đánh ngươi?
Lời vừa dứt, một hòn đá nhỏ theo cửa sổ mở bay ra. Phương Giải còn chưa kịp cười mỉm, hòn đá bay lệch như vậy làm sao bắn trúng người. Hòn đá kia đã bắn vào cột nhà, bắn ngược vào đầu của Phương Giải. Không biết là do hắn thiếu may mắn, hay là do viên đá đó đã tính toán trước mà chuẩn như vậy.
Hòn đá đập vào trán, Phương Giải ai u một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống. Lão già què cười hắc hắc, tiếp tục đi lên phía trước.
Phương Giải không dám đứng tiếp ở đó, vội vàng đuổi theo lão già què.
- Tức cô nương ra tay thật ghê gớm.
Phương Giải xoa đầu, ảo não nói:
- Không lệch chút nào trúng giữa trán.
Lão già què cười nói:
- Từ lúc Hồng Tụ Chiêu tới thành Phan Cố, cũng không biết có bao nhiêu đăng đồ tử tính toán nhìn trộm dung mạo của Tức cô nương. Nếu lão già què ta ra tay, tự nhiên đánh chết một nửa số người. Nhưng Tức cô nương nhân từ, chỉ dùng một viên đá bắt bọn họ rời đi.
Phương Giải nhịn không được vỗ tay, nịnh hót nói:
- Quả nhiên là trái tim Bồ Tát.
Câu này vừa dứt, lại có một viên đá bay ra từ căn phòng của Tức Chúc Tâm. Lần này không phải là bắn chệch hướng, mà là bắn trực tiếp vào chân của Phương Giải. Phương Giải nhịn không được ai nha một tiếng, quỳ gối xuống đất. Lão già què giơ tay kéo hắn lên, thở dài nói:
- Đang định nhắc nhở ngươi, lại chậm một chút. Nếu không phải Tức cô nương biết ngươi, chỉ sợ viên đá đó đã không phải bắn tới chân ngươi rồiNàng ghét nhất là Phật tông của Đại Tuyết Sơn Tây Vực.
Ngươi nói nàng có trái tim của Bồ Tát, không phải muốn ăn đánh thì là cái gì?
Phương Giải xoa xoa cái chân, khập khiễng đi đường:
- Đã nhớ, đã nhớ.
Lão già què cười lắc đầu, vừa đi vừa nói:
- Thực ra Hồng Tụ Chiêu không có quá nhiều quy củ. Chỉ cần nhớ hai điều là được rồi.
- Điều gì?
- Thứ nhất, ở trước mặt Tức cô nương và Tức đại gia, đừng nhắc tới Phật tông. Thứ hai, Tức đại nương chính là lão đại của Hồng Tụ Chiêu, nói câu nào là phải nghe, không thể vi phạm. Nhưng ai cũng biết Tức đại nương thương yêu nhất chính là Tức cô nương.
Cho nên điều thứ hai phải bổ sung thêm một câuNgoại trừ Tức cô nương.
- Sao ta có cảm giác như bán mình làm nô nhỉ?
Phương Giải tự giễu nói.
- Không không không
Lão già què chăm chú giải thích:
- Bán mình làm nô, là không thể chuộc thân. Ngươi thì không giống. Trả hết khoản nợ một vạn lượng vàng, sẽ không có người ngăn đón ngươi.
Cho dù ngươi không muốn đi, chỉ sợ Tức đại gia cũng sai người cầm gậy đuổi ngươi đi.
- Sao ta cảm thấy rất ủy khuất?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!