Lúc Phương Giải lần nữa tỉnh lại, trời đã vào đêm. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình vừa được gặp một vị tuyệt sắc giai nhân. Nhưng lúc tỉnh lại, lại không nhớ nổi dung mạo kia của nàng kia.
Chỉ còn ấn tượng mơ hồ, là mùi thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan của nàng ta.
Trên người Mộc Tiểu Yêu cũng có dị hương. Nhưng Phương Giải khẳng định nữ tử mà hắn một mực đuổi theo mà không đuổi được ở trong mơ kia, không phải là nàng.
Bởi vì khí chất của cô nàng trong mộng, hoàn toàn khác với Mộc Tiểu Yêu.
Cố sức giơ tay day day trán, vừa động cái đã đau tới mức rên rỉ.
- Ngươi rên rỉ thế này nghe thật kích thích.
Đại Khuyển ngồi ở mép giường, cười hắc hắc nói. Đã khiến cho Tiểu Đinh Điểm đứng cách đó không xa đỏ mặt vì xấu hổ. Nàng bĩu môi, mắng một câu, bên cạnh Phương Giải quả nhiên đều không biết xấu hổ. Sau đó lắc lắc cái mông còn chưa đầy đặn, mềm mại chạy đi.
Đại Khuyển cười ha ha, nói tiểu mỹ nhân quả nhiên có chỗ mê người của tiểu mỹ nhân. Cái mông nhỏ kia uốn éo quả thực con mẹ nó hăng hái.
Phương Giải hừ một tiếng:
- Già mà không kính.
Khó trách không có ai nguyện ý làm vợ ngươi nối dõi tông đường.
Đại Khuyển rất chăm chú giải thích, người tu hành như ta nhìn tất cả mọi việc trên thế gian này đều rất nhạt. Cho dù là lưu luyến hoa viên, cũng truy cầu chính là cảnh giới không dính cỏ dại. Gặp một yêu người yêu một người, chính là bản sắc phong lưu.
Gặp một người, làm một người, đó là súc sinh. Dù cảnh giới của ta không cao, nhưng tốt xấu là cao thủ Ngũ Phẩm. Tùy tiện nói vài câu, chẳng lẽ còn thiếu kiều thê mỹ thiếp yêu thương nhung nhớ sao? Nhớ năm đó lúc lão tử hai mươi mấy tuổi, đi ra đường đều có bốn mỹ nhân như hoa như ngọc đi theo.
Một đường vung hoa mà đi. Mọi người đều xưng là Ngọc Diện Công Tử. Đi tới chỗ nào đều được các nữ nhân thét lên hoan hô.
Cả đám giống như con mèo nhỏ động xuân tình vậy, chỉ kém nhào lên lao vào ngực ta mà thôi.
Phương Giải nói, đúng vậy a, chắc ngươi phải tốn rất nhiều tiền mới khiến cho người ta làm như vậy.
Đại Khuyển lườm hắn một cái, chuyển sáng đánh giá mấy bức tranh sơn thủy treo trên tường.
- Không tồi, không tồi. Bút phong từ đậm chuyển sang nhạt, rất thích hợp. Bút pháp tinh tế, thoạt nhìn có vẻ như là do nữ tử vẽ, nhưng không mất đi đại khí. Đã có thể đăng đường nhập thất, rất có phong cách quý phái.
Phương Giải muốn ngồi dậy nhưng ngực lại đau.
Vũng vẫy vài cái, cuối cùng vẫn phải nằm trở lại, than thở:
- Ngươi có thời gian ngắm mấy bức tranh sơn thủy kia rồi nói hươu nói vượn.
Liệu có thể nói cho ta biết, thương thế của ta nặng hay không?
- Không nặng.
Đại Khuyển ngay cả đầu cũng không nhấc, trả lời.
- Nhưng cả người ta không chỗ nào là không đau. Vì sao ngồi cũng không ngồi dậy được?
- Xương sườn bị đứt bốn cây, xương sống cũng bị thương, có thể ngồi dậy được mới lạ. Cái hôm bị đánh, ngươi đứng lên bước đi, ta cũng tưởng rằng ngươi không bị thương tích gì. Ai biết là ngươi cố gắng chèo chống. Tuy nhiên nói tới cái này, ngươi có thể chịu được thật không dễ dàng.
Nếu là ta thì ngay cả bò cũng không bò được. Ngươi đừng lo lắng, lão già què một lòng muốn thu Mộc Tiểu Yêu làm đồ đệ kia, y thuật có vẻ không tầm thường, cứu ngươiLão đó nói không có vấn đề.
- Lão nói?
Phương Giải cười khổ một tiếng:
- Đại Khuyển à, thì ra ngươi là một người chịu trách nhiệm như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!