Chương 22: Mua một tặng một

Nếu không phải đang bị người giẫm dưới chân, nếu không phải tình huống hiện tại cực kỳ nguy hiểm, Phương Giải rất muốn kiên nhẫn giải thích với lão bản nương. Hoạn quan không phải là dùng kéo. Kéo có thể cắt vải may thành những bộ quần áo đẹp đẽ. Có thể cắt giấy trang trí cửa sổ.

Có thể cắt bỏ rất nhiều thứ. Nhưng khẳng định không phải dùng để chuyên cắt những vật kia.

- Ngươi mau chạy đi!

Phương Giải gần như cầu khẩn hô một câu. Bởi vì cổ họng đau đớn, cho nên thanh âm hơi khàn khàn.

- Ai u, ngươi đúng là đồ đàn ông phụ lòng. Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu lừa gạt nữ nhân. Đã nói không ta không cưới, vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi hả? Nếu ngươi lớn thêm vài tuổi, chẳng phải lừa gạt tới hoàng cung đi? Lão nương hận nhất là nam nhân phụ lòng.

Hôm nay không hớt vài sợi lông của ngươi, lão nương liền không họ Đỗ.

Nàng không những không rời đi, mà còn bước nhanh tới hướng Phương Giải.

Mạc Đại rùng mình một cái, mắng:

- Cút!

Mạc Nhị khoát tay nói:

- Đại ca, đừng bảo nàng ta cút. Cái tên kia vừa lùn vừa xấu, lột da thật không thú vị. Nữ nhân này dù ăn mặc quê mùa, nhưng dáng vẻ coi như tạm được. Nếu lột da làm một chiếc đèn, chắc hẳn rất đẹp.

- Đừng chậm trễ chính sự, nhanh tay lên.

Mạc Đại lạnh giọng nói, liền không để ý nữa.

Mạc Nhị cười hắc hắc, buông tha Đại Khuyển, cất bước tới gần lão bản nương:

- Ngươi yên tâm, tay nghề của ta rất nổi tiếng ở đế đô. Lột da người sẽ không mất thời gian lâu lắm. Đèn lồng treo trong nhà giam Đại Lý Tự đều do ta làm.

Cái nào cũng đẹp.

- Thực sự rất nhanh?

Lão bản nương dừng bước, sợ hãi hỏi một câu.

- Khẳng định rất nhanh!

Mạc Nhị cười hắc hắc, rút một con dao ngắn từ trong lồng ngực, vừa đi vừa đung đưa, nói:

- Con dao này đã lột không biết bao nhiêu da người. Lúc rời đế đô mới chỉ dùng qua hai lần. Dao găm cô đơn, ta cũng cô đơn. Dù ngươi hơi già chút, nhưng miễn cưỡng coi như được.

Không làm nhục con dao này của ta

Bùm!

Một tiếng trầm đục đột ngột vang lên. Sau đó không thấy thân ảnh của Mạc Nhị đâu. Theo sát đó lại là tiếng bùm, giống như một vật nặng rơi xuống mặt đất vậy.

Mạc Đại vội vàng quay đầu nhìn, đã thấy Mạc Nhị bị lún vào trong tường thành.

Thân thể của Mạc Nhị giống như đạn pháo bay ra ngoài. Tạo thành một cái hố rất lớn trên tường thành.

Quá nhanh!

Nhanh đến mức ngay cả Mạc Đại cũng không thấy là ai ra tay. Nói một cách khác, hắn đoán được chính là nử tử ăn mặc quê mùa kia ra tay, nhưng căn bản không nhìn thấy rõ! Chớ nói là không nhìn thấy nàng ta ra tay như thế nào, ngay cả quỹ tích hành động cũng không bắt được.

Đợi lúc nhìn thấy cả người Mạc Nhị lún vào tường thành, mới phát hiện nàng ta đã đứng ở chỗ Mạc Nhị vừa đứng.

- Lão nương không thích nghe nhất là người khác nói ta già!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!