Buổi chiều tuyết đã ngừng rơi, nhưng tới tối gió mới ngừng thổi. Sau những tiếng kêu rên ở dãy nhà gỗ bên cạnh sân huấn luyện, mây đen tản ra giống như chạy trốn vì hoảng sợ. Khâu Tiểu Thụ chết. Ngay từ lúc đầu tra khảo, hắn đã xác định phải chết rồi.
Người phía sau hắn còn có sinh lộ. Nhưng hắn là người đầu tiên. Mặc kệ hắn đồng ý hay không đồng ý, đều chết. Chỗ khác nhau là, đồng ý, thì một lúc sau hắn mới chết. Không đồng ý, hắn lập tức chết.
Nghe tiếng kêu rên truyền tới, Nha Tướng biên quân Lý Hiếu Tông lặng lẽ xoay người đi ra khỏi đại doanh. Đôi chân giẫm lên tuyết đọng vang lên tiếng răng rắc. Hắn biết mình làm như vậy, sẽ mất đi sự ủng hộ của tám trăm biên quân Phan Cố. Sự ủng hộ này hắn phải mất ba năm mới có được, thật không dễ dàng.
Nhưng sau ngày hôm nay, đám binh lính sẽ cừu hận hắn. Cừu hận tới thật dễ dàng.
Thực ra hắn không hối hận vì đã quyết định như vậy. Bởi vì hắn biết tiền đồ của mình tuyệt không thể hủy hoại ở một nơi vắng vẻ, lạnh lẽo như ở đây.
Nhân sinh như kịch, ai cũng đang diễn kịch.
Một người xuất thân từ Diễn Vũ Viện của Đại Tùy, có thành tích ưu dị, lại còn xuất thân từ thế gia như hắn, làm sao có thể vừa mắt một biên thành nho nhỏ?
- Ba năm…cũng đủ rồi.
Hắn lẩm bẩm một câu, không quay đầu lại đi ra ngoài đại doanh. Ba năm ở biên thành, chính là nền móng để hắn thăng chức. Có ba năm này, Binh Bộ đề bạt hắn, người của triều đình sẽ không tìm được lý do để phản đối. Chỉ cần hắn trở lại đế đô, bằng bản lĩnh của hắn, có thể thăng tới Lang Tướng Tứ Phẩm.
Không phải là Tứ Phẩm Quả Nghị, mà chính là Tứ Phẩm Ưng Dương.
Làm tới Ưng Dương Lang Tướng, có thể mở phủ kiến nha.
Trẻ tuổi như vậy đã làm tới Tứ Phẩm Ưng Dương Lang Tướng, dù bất kỳ thế gia nào trong triều đình cũng muốn lôi kéo. Tiền đồ vô lượng. Chỉ cần không gây ra sai lầm lớn, có lẽ có khả năng như Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện dự đoán, sau ba mươi tuổi, hắn có thể làm tới Tổng Đốc một đạo.
Thuộc về Đại tướng biên cương Nhị Phẩm, rạng rỡ tổ tông.
Đây mới chính là nguyên nhân mà Đại tướng quân của Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn giúp hắn. Còn cái gì đồng tộc đồng tông, đừng trông cậy vào nó.
Chính vì Lý Viễn Sơn nhìn ra tiền đồ của Lý Hiếu Tông, mới có thể mất vốn lớn để lôi kéo. Tốt xấu đều là người của Lý gia. Ít nhất không thể để cho Lý Hiếu Tông đứng ở bên cạnh người khác. Trong triều đình, nước vốn sâu không thấy đáy.
Nếu ngay cả chút xiếc nhỏ đó mà nhìn không thấu, Lý Hiếu Tông cũng không cần phải quay lại đế đô.
Mặc dù không có Ngô Bồi Thắng, không có Lý Viễn Sơn, không có Chấp Pháp Sứ được triều đình phái xuống, không có thứ gì…Có lẽ trước khi quay về đế đô, hắn cũng sẽ giết Phương Giải trước. Bởi vì hắn không cho phép trên lý lịch của mình có bất kỳ một vết bẩn nào.
Đế đô đã phái người tới, vậy thì hắn liền thuận nước dong thuyền.
Quay về đế đô, cần các mối quan hệ. Muốn có quan hệ, phải cần tiền.
Sở dĩ hắn buông tha cho việc đánh thành Niết Bàn, không phải vì Phương Giải khuyên bảo. Mà là vì hắn thấy đây đúng là một con đường phát tài. Hắn cần tiền. Đánh thành Niết Bàn là để cho bệ hạ còn nhớ tới mình. Bệ hạ thích những tướng lãnh trẻ tuổi có nhiệt huyết, có tài năng.
Cho dù đánh thành Niết Bàn gây ra tại vạ gì, thì với sự kiêu ngạo của một Hoàng Đế Đại Tùy, cũng sẽ không khuất phục trước áp lực của đế quốc Mông Nguyên.
Nhưng đây là việc mạo hiểm.
Mà Phương Giải nói ra cách kiếm tiền, càng làm cho hắn thỏa mãn.
Có đủ tiền, quay lại đế đô đút lót mấy vị quan to chức trọng, so với đánh thành Niết Bàn còn có tác dụng hơn. Một câu nói ngọt của Tể Tướng, có thể cân được công lao giết hơn vạn địch nhân.
Hắn thấy Phương Giải là lễ vật mà ông trời ban cho hắn. Mà hiện tại, lễ vật này…đã không còn giá trị.
Đi ra đại doanh, hắn nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên gặp Phương Giải. Người thiếu niên vô cùng bẩn kia, ngăn đón chiến mã của mình, dõng dạc nói:
- Đại tướng quân, ngài muốn phát tài không?
Hắn nhớ, lúc ấy hắn quyết định nói chuyện với thiếu niên kia, không phải vì câu "ngài muốn phát tài không". Mà là ba chữ "Đại tướng quân", đã khiến trong lòng hắn rất cao hứng.
Đại tướng quân.
Chỉ có kẻ ngốc mới gọi hắn, một Nha Tướng Ngũ Phẩm nho nhỏ là Đại tướng quân. Đương nhiên, đây là một kẻ ngốc làm cho lòng người thoải mái. Về sau hắn mới phát hiện, Phương Giải không phải là một kẻ ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!