Chương 2: Thành phan cố

Đi ra cửa chính phủ tướng biên quân, Phương Giải giẫm tuyết đọng dày đặc đi về hướng Kim Nguyên Phường. Bởi vì tuyết đọng quá dầy, cho nên thanh âm giẫm lên kêu rất rõ ràng.

- Phương Giải, nghe nói hôm nay ngươi đi ra ngoài giết tặc phải không?

Hà thẩm giặt quần áo ở cách đó không xa cười ha hả hỏi.

Đó là một người đàn bà đã có chồng khăng khăng nói rằng mười năm trước mình là một mỹ nữ kiều nộn như hoa. Có lẽ cuộc sống là một tảng mỡ béo ngậy, mới nuôi được một đóa hoa trở thành một vị đại thẩm có eo như thùng nước, mặt đầy tàn nhan trong mười năm.

Nhưng không thể nghi ngờ chính là, điều này không ngăn cản sự kiêu ngạo tới tận bây giờ của Hà thẩm.

- Vâng, gần đây Hà thẩm lại đẹp ra rồi. Con gái của lão Trần mới xuất giá vài ngày trước nhìn cũng không thuận mắt bằng Hà thẩm.

- Ai nha…hiện tại tiểu tử ngươi mới phát hiện lão nương đẹp hơn người khác sao? Năm đó lúc lão nương hành tẩu giang hồ, người theo đuổi lão nương có thể xếp hàng từ cổng thành Phan Cố.

- Lời này của Hà thẩm đã nói tới tâm khảm của ta rồi. Mỗi lần nhìn thấy ngài, ta đều có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Thật giống như vào mùa xuân ấm áp, ngồi trên cỏ xanh mơn mởn, thưởng thức đóa hoa tươi nở rộ vậy. Cực kỳ là hưởng thụ.

Khuôn mặt tròn của Hà thẩm rõ ràng đỏ lên, nhịn không được nhăn nhó nói:

- Vậy ngươi nói xem, lão nương giống như hoa gì?

Phương Giải cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó chân thành nói:

- Hoa loa kèn.

- Tại sao?

Hà thẩm khẽ giật mình, không hiểu hỏi.

Phương Giải nhìn bộ ngực lớn và khuôn mặt tròn của Hà thẩm, rất chân thành ca ngợi:

- Càng nở càng lớn.

- Phương Giác Hiểu!

Một tiếng tức giân vang lên trong hẻm nhỏ. Sau đó người nào đỏ hoảng sợ chạy ra khỏi hẻm như chó nhà có tang. Tốc độ cực nhanh khiến cho người ta phải líu lưỡi. Theo sát đó, một cái chậu gỗ cực lớn từ hẻm nhỏ bay ra. Pằng một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Phương Giải chỉ cảm thấy gió thổi lồng lộng bên tai, trong lòng đắc ý nghĩ tới khinh công của mình lại tiến bộ hơn không ít.

Còn chưa chạy được ba mươi bộ, chợt nghe thấy thanh âm có thể chấn động cả tòa thành Phan Cố của Hà thẩm:

- Phương Giác Hiểu, lão nương đã làm mối cho ngươi với khuê nữ của lão Ngô ở thành đông rồi đấy. Nếu ngày mai ngươi dám tới muộn, lão nương liền đập bể chiêu bài Kim Nguyên Phường của ngươi!

Phương Giải lập tức dừng chân, quay đầu nhìn Hà thẩm, hỏi:

- Đập bể Kim Nguyên Phường? Ngài không cần chia hoa hồng à?

Hà thẩm xiên eo quát như hổ hống:

- Ngươi chỉ cần trả lời lão nương có đi hay không!

Phương Giải còn chưa trả lời, tất cả cửa sổ trên đường cái lần lượt mở ra, có thiếu nữ đứng ở cửa sổ vội vàng hô:

- Phương Giác Hiểu, nếu ngươi dám đi, ta liền từ đây nhảy xuống.

- Phương Giác Hiểu, nếu ngươi dám đi tìm nữ tử khác, ta liền xuất gia làm ni cô!

- Phương Giác Hiểu, ngươi là kẻ phụ tâm!

Một người đàn bà có chồng nổi giận nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!