Dưới chân núi Đại Tuyết Sơn
Phương Giải thấy một ngưởi rất cô đơn.
Một người trẻ tuổi mặc quần áo hoa mỹ, xung quanh là các thị vệ đầy cảnh giác. Từ đó có thể đoán được thân phận của người này. Thiếu niên đứng đó ngẩng đầu nhìn Đại Luân Tự thoắt ẩn thoắt hiện trên núi, khuôn mặt có một sự bất khuất khó miêu tả.
Phương Giải không cần hỏi cũng biết y vừa mới từ Đại Luân Tự đi xuống.
Cũng không cần hỏi liền biết y đã gặp phải chuyện gì.
Một đội tinh kỵ đi tới muốn đuổi đám người Phương Giải rời đi. Nhưng hiển nhiên đội tinh kỵ đánh giá thấp đám người Hán này. Bọn họ mới giục ngựa đi tới tất cả liền ngã xuống lưng ngựa.
Lúc này, thiếu niên mặc trang phục xa hoa kia mới quay đầu lại.
Y nhìn về phía Phương Giải:
- Các ngươi tới là để giết ta à?
Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi còn chưa đáng để ta ra tay.
Thiếu niên nhíu mày, hai mắt lộ vẻ tức giận:
- Ta từ Đại Luân Tự xuống dưới, có một thứ quỷ quái không nhìn thấy bóng dáng khinh thường ta. Ta đi xuống dưới, gặp một đám người không biết từ đâu tới là các ngươi cũng xem thường ta. Ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi là một kẻ đáng thương.
Phương Giải đáp.
Thiếu niên giận dữ rút loan đao.
Nhưng y không động thủ, bởi vì y nhìn thấy đôi mắt của nam tử trẻ tuổi mặc áo đen kia, đôi mắt đủ khiến cho y sợ hãi. Không biết vì sao, chỉ nhìn thấy đôi mắt kia, thiếu niên liền căng thẳng trong lòng, sau đó không tự chủ được buông loan đao xuống.
- Ngươi…lớn mật!
Y lấy hết dũng khí nói.
Phương Giải chẳng có hứng thú liếc y thêm một cái, cũng không có hứng thú liếc đám lang kỵ Mông Nguyên. Hắn bước về hướng Đại Tuyết Sơn, đám người Hạng Thanh Ngưu đi theo sau.
Bọn họ đi sát qua người thiếu niên, không để ý tới y, thật giống như vị thiếu niên kế thừa Đại Hãn Mông Nguyên này chỉ là một hạt bụi.
- Các ngươi là ai?
Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa hỏi.
Không ai trả lời.
Y nhìn bóng lưng của nam tử mặc áo đen, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó:
- Ngươi là Phương Giải!
Phương Giải không quay đầu cũng không dừng bước:
- Trở về đi, nếu ngươi lại để ta nhìn thấy ngươi, ta sẽ giết ngươi. Hiện tại sở dĩ ta không giết ngươi là vì ngươi quá yếu, yếu tới mức không thể dẫn theo Mông Nguyên quật khởi. Cho nên ngươi không có uy hiếp gì với ta. Ta giết ngươi chỉ trong một ý nghĩ, không có lý do nào khác.
- Vì sao lại tới Đại Tuyết Sơn! Đây là cảnh nội của đế quốc Mông Nguyên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!