Chương 12: Không nên có phật

Dù thành Phan Cố chỉ là một tòa thành nho nhỏ ở tận cùng Tây Bắc của Đại Tùy. Dài không hơn ba dặm rưỡi, rộng không hơn ba dặm, liếc cái có thể nhìn thấy giới hạn. Nhưng không thể nghi ngờ chính là, tòa thành nhỏ này được kiến tạo cực kỳ kiên cố. Đây là tòa thành ở cuối biên giới Tây Bắc.

Vượt qua dãy núi Lang Nhũ là lãnh địa của Mãn Đô Kỳ thuộc đế quốc Mông Nguyên.

Bên kia dãy núi Lang Nhũ cũng có một tòa thành chắc chắn là thành Niết Bàn.

Thành Niết Bàn là một tòa thành dựng bằng đá, chắc chắn giống như một tòa núi lớn tự nhiên vậy.

Thành Phan Cố không phải dựng từ đá. Nhưng độ chắc chắn chỉ hơn chứ không kém thành Niết Bàn. Tòa thành này được đích thân Thượng Thư Công Bộ của Đại Tùy lúc đó là Vũ Văn Trung đích thân giám sát xây dựng. Nghe nói công nghệ xây thành này độc nhất vô nhị như tòa thành Trường An của Đại Tùy.

Lúc trước thám báo của đế quốc Mông Nguyên nhìn thấy tòa thành nhỏ phía trước là tường đất, phía sau là gạch liền mỉa mai cười to. Vài chục năm sau, người Mông Nguyên mới biết được lúc trước bọn họ mỉa mai sao mà ngây thơ buồn cười.

Chắc chắn.

Chắc chắn như một viên kim cương nguyên khối vậy.

Năm Kiến Nghiệp thứ bảy của Đại Tùy, chính là vị Hoàng Đế trước vị Hoàng Đế đang tại nhiệm, đế quốc Mông Nguyên và Đại Tùy bạo phát một trận chiến không lớn, nhưng có ảnh hưởng sâu xa. Lần đó, bốn vạn lang kỵ của đế quốc Mông Nguyên vượt qua hạp cốc của dãy núi Lang Nhũ, lao thẳng tới Phan Cố.

Lúc ấy thành Phan Cố chỉ có tám trăm biên quân coi giữ. Còn viện binh là Tả Kiêu Vệ của quận Tế Bắc thì cách đó hơn năm mươi dặm. Mà hơn một nửa trong Tả Kiêu Vệ là bộ binh hạng nặng. Hiển nhiên là không thể tới cứu viện trong thời gian ngắn.

Trận chiến ấy, bốn vạn lang kỵ xuống ngựa, dùng hàng trăm xe đá oanh tạc thành Phan Cố. Đá lớn được vận chuyển từ núi Lang Nhũ xuống bắn tới như mưa. Thực sự đã đập vỡ hai tầng gạch đá ở bên ngoài thành Phan Cố. Biên quân trên thành căn bản không ngốc đầu lên được, chỉ có thể tránh ở đằng sau tường thành.

Lúc ấy lãnh binh là kỳ chủ của Mãn Đô Kỳ, Mãn Đô Lang cười to nói:

- Không cần công thành, cứ nện như vậy, trong vòng một ngày có thể đập bể tòa thành nát kia. Đến lúc đó lang kỵ của chúng ta phóng ngựa vào thành, giết hết người trong thành dễ như trở bàn tay.

Điều khiến cho người ta khiếp sợ, chính là sau một ngày oanh tạc, thành Phan Cố giống như một quả trứng gà luộc vậy. Vỏ trước bị bóc ra, lộ ra lòng trắng trứng đáng thương.

Ai cũng không ngờ ra, tòa thành mà bọn họ cho rằng yếu ớt không chịu nổi này, kế tiếp phát sinh một màn khiến cho đế quốc Mông Nguyên bên kia kinh ngạc tới cằm rơi xuống đất.

Tường đất thoạt nhìn yếu ớt, lại sừng sững như núi!

Mấy trăm hòn đá nặng hàng trăm cân đập tới, chỉ có thể tạo thành mất vết màu trắng lên tường thành. Ngày đầu tiên trôi qua, mặt tường thành Phan Cố chỉ bị tróc đi lớp ngoài. Tòa thành tường đất thoạt nhịn yếu ớt không chịu nổi lại chắc chắn như một tòa núi đá tự nhiên.

Đá lớn đập vào, ngay cả vết nứt cũng không tạo thành.

Mãn Đô Lang giận dữ, ngày thứ hai ra lệnh xe đá tiếp tục tấn công mạnh. Chỉnh một ngày, đến khi đội vận chuyển đá từ dãy núi Lang Nhũ không kịp cung cấp đá nữa thì mới thôi. Nhưng tiếc rằng, tòa thành Phan Cố thoạt nhìn một trận gió có thể thổi ngã, lại vẫn kiêu ngạo đứng vững.

Mãn Đô Lang cực kỳ nổi giận, hạ lệnh công thành. Mấy vạn lang kỵ xuống ngựa bắt đầu tấn công. Đây là trận chiến đầu tiên từ lúc Đại Tùy lập quốc tới nay, người Mông Nguyên lại tấn công thành trì người Hán.

Lúc trước Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy và đế quốc Mông Nguyên khai chiến, là ở trên bình nguyên, phá vỡ thần thoại vô địch của đế quốc Mông Nguyên. Nhưng lần này, một thành Phan Cố nho nhỏ, đã khiến cho binh sĩ Mông Nguyên biết được cái gì gọi là không thể phá vỡ.

Lang kỵ trên ngựa và lang kỵ dưới ngựa, là hai lực lượng hoàn toàn đối nhau.

Những sĩ binh lang kỵ mặc bì giáp kia, khiêng thang mây tạm thời chế tạo, ngốc hồ hồ lao tới. Hoàn toàn không hiểu được cách né tránh và ngăn cản mưa tên từ trên thành bắn xuống. Mà điều làm cho bọn họ sợ hãi nhất, chính trọng nỗ cực lớn được lắp đặt trên thành.

Mỗi lần trọng nỗ bắn xuống, lại giống như sấm sét giáng xuống vậy, đem một chiến mã hùng tráng của thảo nguyên phân thành hai mảnh.

Sau khi trả giá hơn nghìn người, lang kỵ rốt cuộc tới được tường thành. Sau đó ngốc hồ hồ dựng thang mây lên, ngốc hồ hồ trèo lên. Bọn họ có thể sai khiến chiến mã dễ dàng, nhưng tấn công kiểu này không thể nghi ngờ là ác mộng với bọn họ.

Lang kỵ đã an dật quá nhiều năm, đã sớm quên tổ tiên của mình từng tung hoành vô địch ở Trung Nguyên.

Sáu ngày, từ lúc chiến tranh bắt đầu tới kết thúc, chỉnh chỉnh sáu ngày. Mãn Đô Lạp bỏ lại bốn nghìn cỗ thi thể ở ngoài thành Phan Cố, chật vật bỏ chạy. Quãng đời còn lại của hắn, mỗi lần nhắc tới trận chiến đó, đều đấm ngực dậm chân, chỉ về hướng Phan Cố, không ngừng chửi bới.

Sở dĩ bọn họ rút lui, là vì cách đó trăm dặm, tinh binh Tả Kiêu Vệ của Đại Tùy rốt cuộc đã tới.

Một trận chiến này, đã khiến thành Phan Cố nổi danh khắp thiên hạ.

Một trận chiến này, đã khiến thế nhân biết rằng, thành của Đại Tùy không thể bị phá vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!