Chương 8: Trượng nghĩa cứu Hoa Đà - Thần công thu ngốc tử

Bốn ngày sau những vết thương trên người Sĩ Mệnh đã khép miệng và kéo da non. Tùy Vân đạo trưởng tấm tắc khen :

- Ân sư vẫn thường nói Đông Hải có loại đông tảo dùng làm thuốc kim sang rất tốt. Có lẽ Hỏa Quy lão tổ đã đem kỳ dược ấy băng bó cho sư đệ nên vết thương mới mau lành đến thế.

Sĩ Mệnh mỉm cười, quay sang bảo Ma Ảnh Tử :

- Ta sẽ cùng các hạ đi Sơn Tây để gặp lệnh muội. Hạ Sầu Miêu hoan hỉ nhưng lại nhắc nhở :

- Hiện nay, Tây Hồ Tiên Nữ đã đến Nam Bình, chắc là để tìm thiếu chủ. Đường lên Sơn Tây xa đến hơn ba ngàn dặm, đi về mất gần hai tháng, chỉ e hai vị thiếu phu nhân kia mỏi mắt trông chờ.

Chàng điềm nhiên đáp :

- Hai người ấy với ta đã có hôn ước, dẫu chờ bao lâu cũng chẳng hề gì. Ta muốn lệnh muội sớm được giải tỏa lời di chúc để khỏi lỡ làng tuổi xuân. Bản lãnh Lưu Hồng Lượng khiếp quỷ kinh thần, nếu chẳng may bị lão ta giết thì sao?

Tùy Vân đạo trưởng tò mò hỏi rõ nguồn cơn.

Nghe Ma Ảnh Tử kể xong, ông đoán ra ngay thâm ý của Chung lão, thân phụ của Ma Ảnh Tử. Lão ta muốn đem cô con gái kiều diễm gả cho Sĩ Mệnh để đền ơn Tây Môn thượng thư. Ông cười khà khà bảo :

- Phải lắm sư đệ nên đi ngay đi!

Sĩ Mệnh thông minh tuyệt thế nhưng chưa từng trải thế thái nhân tình, đâu hiểu được ẩn ý. Chàng vái tạ Tùy Vân :

- Đại sư huynh!

Xin người đừng vì tiểu đệ mà tạo thêm sát nghiệp, nhiễu loạn chân tâm. Sư huynh cứ ở lại đây phụng thờ tiên sư và tu luyện. Tiểu đệ báo xong gia cừu sẽ đưa thê thiếp về Hoàng Sơn ẩn dật. Lúc ấy huynh đệ sẽ được gần nhau.

Tùy Vân gượng cười :

- Trang Tứ còn biết xót thương người vợ bạc mệnh, huống hồ gì ta? Dẫu biết rằng sinh ký tử quy nhưng tình cảm tự nhiên vâm khiến lòng ta lo lắng cho sư đệ. Với công lực hiện tại, sư đệ cầm chắc cái chết trong tay khi đối địch với Lưu Hồng Lượng.

Chúng ta là người tu đạo vô vi nhưng lại là người học võ nên không tránh khỏi mối ràng buộc của ân oán. Chỉ mong sư đệ bảo trọng và nhớ đến câu nhu thắng cương, nhược thắng cường, cứ thuận theo tự nhiên mà làm chớ nên cưỡng cầu.

Sĩ Mệnh cúi đầu tỏ ý vâng lời rồi vào trong thay áo, cùng Ma Ảnh Tử xuống núi.

Vừa đến lưng chừng sơn đạo đã nghe Tùy Vân đạo trưởng gọi với sau lưng. Hai người dừng bước, chờ ông ta đến.

Tùy Vân cười bảo :

- Ta bỗng sực nhớ ra một việc vội chạy theo nói với sư đệ. Năm xưa tiên sư từng nói với ta rằng trong rặng Lã Lương sơn, Sơn Tây có một loại cây tên gọi Vạn Niên Xuân Thụ mọc ở những nơi hiểm hóc âm u. Quả của nó khi chín sẽ tỏa mùi hương ngào ngạt, ai ăn vào sẽ tăng tiến công lực.

Nhân dịp này sư đệ thử đến đấy tìm xem.

Sĩ Mệnh vòng tay cảm tạ rồi cáo biệt.

Ngay chiều hôm ấy hai người vượt Trường Giang. Vào thành An Khánh. Do vị trí nằm cạnh sông lớn nên kinh tế rất phồn vinh, dân cư đông đúc sầm uất.

Đường trục chính bắc nam trong thành được lát đá phẳng phiu. Hai bên san sát nhà cửa, dinh thự. Đương nhiên, trà lâu, tửu quán, khách điếm, kỹ viện đều có mặt và rất hoa lệ, đồ sộ. Nhưng tráng lệ nhất vẫn là tư dinh của Quách tuần phủ. Biệt trang này chiếm một phạm vi đến hơn hai mẫu đất.

Ngoài tòa đại lâu ba tầng còn có mấy chục căn tiểu viện nằm quanh vườn hoa rực rỡ. Như muốn khoe khoang cơ ngơi của mình nên bức tường xây chung quanh chỉ cao độ nửa trượng, khách quan chiêm tha hồ thưởng lãm. Quách tuần phủ tin rằng chẳng có tên đạo tặc nào dám mò vào hang ổ.

Sĩ Mệnh cau mày bảo :

- Tòa biệt trang này được xây bằng máu của lê dân.

Ma Ảnh Tử cười lạnh lẽo :

- Thiếu chủ yên tâm, lão cẩu quan kia không sống đến sáng mai đâu.

Họ đi tiếp và dừng chân trước một tòa khách điếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!