Sĩ Mệnh dù căm phẫn trước hành vi tàn ác của bọn hung thủ nhưng lại không muốn dấn thân vào ân oán giang hồ. Chàng nóng lòng muốn gặp đại di để biết thêm về thân thế nên cáo từ đi Nam Bình.
Giữa canh hai chàng mới đến mới đến nơi.
Xuất hiện lúc này e hơi đường đột, Sĩ Mệnh vào khách điểm qua đêm, đợi sáng ra sẽ đến bái kiến đại di và di trượng.
Tắm gội và ăn uống xong, theo thói quen chàng ngồi nhập định hành công. Bỗng thính giác tinh tường của chàng nghe được tiếng thì thầm bên kia vách.
- Bổn hộ pháp!
Chẳng lẽ lão quỷ say kia lợi hại lắm hay sao mà Tam Hoàn bang chúng ta phải cử đi đến năm mươi cao thủ hạng nhất?
Một giọng già nua đáp lại :
- Ngươi quả là kẻ kiến văn nông cạn. Thiết Diện Cuồng Sư là một trong Ngũ đại hung thần của võ lâm Trung Nguyên, bản lãnh rất cao cường, thần lực chẳng kém gì Hạng Võ thuở xưa. Lão ta lại là người duy nhất biết đường dẫn đến Ngũ Hành cung, nơi cất giấu võ học tuyệt thế và vàng bạc châu báu.
Giáo chủ truy lùng lão Chung Đối Nguyệt này đã hơn hai năm. Đêm nay, bất cứ giá nào cũng phải bắt sống cho được họ Chung.
Sĩ Mệnh nghe nhắc đến Tam Hoàn bang lòng vô cùng phấn khởi, quyết không bỏ qua cơ hội điều tra. Chàng mở bọc hành lý khoác vào bộ trường bào lam thẫm và lấy khăn bịt mặt lại.
Chàng ngồi chờ đợi và suy nghĩ cách giữ kín lai lịch. Trước thế lực hùng mạnh của Tam Hoàn bang, chàng không thê sớm lộ mặt được. Nghĩ đến pho Hạc Vũ kiếm pháp do ân sư mới sáng tạo trong những năm cuối đời, chàng rất an tâm.
Trước đây, Thiên Hạc chân nhân nổi danh vũ nội bằng pho Toàn Chân thập bát thức Nhưng cho đến lúc qua tuổi bát tuần, ông lại tự nghĩ ra pho kiếm mới. Hạc Vũ kiếm pháp khác hẳn Toàn Chân kiếm pháp từ hình thức đến kiếm ý. Chưa ai trong võ lâm được thấy qua nên chàng không sợ đối phương lần ra xuất xứ.
Gần cuối canh ba, bọn Tam Hoàn bang khởi hành. Chúng vượt tường khách điểm, đi về hướng rặng Võ Di sơn ở phía Bắc thành. Sĩ Mệnh như cánh dơi bám theo không rời.
Năm mươi cao thủ bịt mặt đều có khinh công nhanh nhẹn, chứng tỏ bản lãnh của chúng rất lợi hại. Sĩ Mệnh thầm lo cho lão Thiết Diện Cuồng Sư kia.
Đêm nay không mưa nên ngàn sao lấp lánh, soi rọi bóng dáng của ba sáu ngọn núi trong dãy Võ Di. Chàng ngưỡng mộ thắng cảnh này từ lâu, tiếc rằng giờ là ban đêm nên không thể thưởng thức được vẻ đẹp kỳ tú của ngọn danh sơn.
Cách chân núi không xa có một tòa nông xá nhỏ.
Nơi ấy chính là mục tiêu của bọn Tam Hoàn bang. Năm mươi cao thủ vây chặt bốn bề, tay lăm lăm trường kiếm, vai khoác những vòng dây thừng. Một tên sơ ý đạp gấy cành cây khô, lập tức trong trang phát ra tiếng quát vang như sấm :
- Bọn tiểu tặc nào đấy?
Mười mấy ngọn đuốc được đốt lên và lão hộ pháp Tam Hoàn bang cười ha hả :
- Có cố nhân đến thăm sao Chung lão đệ quát tháo như vậy?
Từ trong căn nông xá, một người vạm vỡ xách côn sắt bước ra. Đó là một đại hán tuổi độ ngũ tuần, đầu cạo trọc, mặt sạm đen. Lão mặc chiếc áo da không tay bó sát, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn trông rất uy mãnh. Làn môi mỏng dính lại hằn lên nét tàn nhẫn và đôi mắt xếch kia chói lọi.
Toàn thân lão tỏa ra sát khí hừng hực như ác thú.
Sĩ Mệnh ngạc nhiên trước dung mạo và tuổi tác của Thiết Diện Cuồng Sư Chung Đối Nguyệt. Hơn mười năm trước, họ Chung mới tứ thập mà đã xếp vào hàng ngũ võ lâm hung thần thì quả là khó hiểu? Bốn người kia hiện đều đã ở tuổi lục, thất tuần.
Cuồng Sư thấy chỗ ở của mình đã bị vây chặt, lão cười nhạt :
- Các hạ là ai mà dám xưng cố nhân của Chung mỗ?
Lão hộ pháp liền ngâm nga :
"Phượng hoàng đài thượng phượng hoàng du, phượng khứ dài không giang tự lưu."
Thiết Diện Cuồng Sư cười kháy :
- Té ra là Phượng Hoàng đài chủ Tưởng Thanh Ngưu ở Kim Lãng. Nhưng xem ra lão đã bán mình cho ai rồi thì phải?
Nghe giọng mỉa mai, Tưởng Thanh Ngưu hổ thẹn cố dịu giọng :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!