Chàng phi nước đại bỏ đi trong sự kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người. Động Đình Long Nữ nghe lòng tan nát, hổ thẹn vô vàn. Nàng gục đầu vào vai cha thổn thức.
Thiên Cường là người cơ trí, lão sợ con gái yêu phẫn hận làm liều, liền thì thầm an ủi :
- Linh nhi khoan hãy thất vọng. Đó là vì con che mặt nên chàng ta không thấy được dung nhan khuynh thành. Nay duyên phận đã định, con cứ đuổi theo tìm cho được. Với dung nhan của Linh nhi, ta tin rằng không nam nhân nào trên đời này có thể cưỡng lại.
Long nữ bình tâm, không khóc nữa, lòng chỉ nghĩ đến chuyện đuổi theo. Động Đình Nhất Bá cao giọng :
- Dám hỏi chư vị anh hùng ở đây, có ai biết lai lịch, danh tánh của bậc kỳ hiệp ấy hay không?
Dương Tiểu Hào, người đã chèo thuyền cho Sĩ Mệnh, gãi đầu đến bên nói nhỏ :
- Tiểu diệt biết tên chàng ta, nhưng mong sư thúc thưởng cho ít bạc.
Họ Dương chính là Hà Bắc Lãng Tử, sư diệt của Trình Thiên Cường.
Trình lão mừng rỡ bảo :
- Hay lắm! Ta sẽ thưởng cho ngươi ba ngàn lạng bạc, nhưng phải đưa Linh nhi đi tìm cho được người ấy.
Tiểu Hào nhăn mũi đáp :
- Tiểu diệt cũng rất ái mộ chàng ta, đang muốn kết giao. Sư thúc cứ yên tâm!
Gã là người nổi tiếng võ lâm về mặt do thám, truy tung nên Trình lão rất tin tưởng. Tiểu Hào nói tiếp :
- Lai lịch thì tiểu diệt không biết rõ, nhưng chàng ta có xưng tên là Tây Môn Sĩ Mệnh.
Trình lão giật bắn mình, biến sắc. Lão thẫn thờ, lẩm bẩm :
-
"Lẽ nào cơ trời lại huyền diệu thế này?"
Lão vội quay sang cảm tạ và cáo từ đồng đạo rồi kéo Long nữ về trang. Dương Tiểu Hào cũng vội vã theo sau.
Trình Thiên Cường đi thẳng vào thư phòng, mở tủ ngầm lấy một gói lụa đỏ. Lão trịnh trọng mở ra, trong ống là một mảnh ngọc bội, có dây vàng để đeo trước ngực. Long nữ ngỡ ngàng nhận ra bốn chữ Tây Môn Sĩ Mệnh khắc sâu trên mặt ngọc.
Trình lão trầm ngâm kể lại :
- Hai mươi năm trước, ta là Tổng binh thành Trực Cô cách đế đô hơn ba trăm dặm. Tuy phẩm hàm thấp kém hơn nhưng ta và Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường lại có tình thân quyến, vợ của lão lại là biểu tỷ của vợ ta, từ việc ấy mà trở thành tri kỷ.
Trong một làn xuôi Đại Vận hà xuống Hoài giang phát chẩn, Tây Môn thượng thư vị Lưu Cẩn sai cường đạo giết chết cả gia đình. Lão còn vu khống Tây Môn Thường cấu kết với thảo khấu để cướp bạc phát chẩn. Thiên tử u mê, nghe lời tên thái giám chó má kia, cho truy nã Tây Môn Thường và gia quyến.
Ta vì uất ức việc này mà cáo bệnh từ quan. Trước đó một năm, ta có dịp ghé vào phủ Thượng thư chơi. Lúc ấy, Linh nhi đã được một tuổi. Tây Môn Thường xem ta là tri kỷ nên muốn kết tình thông gia, hỏi cưới Linh nhi cho Sĩ Mệnh. Lão cho khắc hai ngọc bội làm vật đính ước.
Mảnh thứ hai có khắc chữ Trình Bội Linh. Cố sự năm xưa là như vậy. Ta mong rằng hoàng thiên hữu nhãn nên Sĩ Mệnh thoát chết.
Lão dừng lời, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp :
- Đúng rồi, tuổi tác của người này cũng độ hai mươi bảy như Sĩ Mệnh, dung mạo cũng có nét giống Tây Môn lão huynh. Hơn nữa, nghe khẩu khí thì biết chàng ta tinh thông Đạo học. Tây Môn thượng thư trước đây cũng sùng bái tư tưởng lão Trang và còn có cả một đạo sĩ là bằng hữu.
Có thể chính vì vị đạo nhân ấy đã đi theo thuyền phát chẩn và cứu được Sĩ Mệnh.
Tiểu Hào cười hề hề :
- Nếu đã có duyên phận từ trước thì sư muội có thể mạnh dạn đi tìm Sĩ Mệnh rồi.
Bội Linh đỏ mặt, cúi đầu, lòng luyến ái càng thêm sâu đạm. Trình lão cũng khuyến khích :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!