Cuối tháng hai, bọn Sĩ Mệnh mới tới được vùng rừng núi Cấm Sơn, nơi cư trú của bộ tộc Mao Nam.
Khu rừng già Cấm Sơn, kéo dài từ sườn tả rặng Ngũ Lĩnh về phía Nam hơn trăm dặm. Mấy chục vạn mẫu rừng thiêng này chính là cái nôi của người Mao Nam.
Cánh rừng đã nuôi nấng bộ tộc Mao Nam từ hàng ngàn năm nay. Những cây gỗ quý già cả đã khích động lòng tham của nhiều người quyền quý. Nhưng họ chẳng bao giờ có thể chạm đến khu rừng.
Hơn hai năm trước, do sự bảo tấu của Hình bộ Thượng thư Tây Môn Thường, một đạo Thánh chỉ đã vĩnh viễn cấm chặt phá khu rừng và giao nó cho bộ tộc Mao Nam.
Quách tù trưởng đã nằm lại ở bờ bắc Hoàng Hà nhưng chính viên khâm sứ đã chỉ cho người Mao Nam biết ai là ân nhân của họ.
Hơn năm sau, Quách Vu Vu trở lại quê xưa.
Nàng là nữ nhi nên không thể làm tù trưởng nhưng lại được đồng đạo kính trọng như thần thánh.
Vì vậy, khi bọn Sĩ Mệnh hỏi thăm thì mọi người mau mắn chỉ đường, nhưng vẻ mặt đầy vẻ buồn bã.
Sĩ Mệnh mừng rỡ vì bà chính là di mẫu của mình nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của bà nên thúc ngựa phi mau.
Mãi đến gần trưa, bọn chàng mới đến được ngôi làng của Quách nương. Tù trưởng đương nhiệm là chú ruột và mẹ con Tây Môn Thù ở chung với ông ta. Họ dừng cương trước ngôi nhà sàn dài và lớn nhất làng. Chung quanh nhà là những bụi hoa xinh xắn lẫn với những luống cây thuốc.
Quách nương là một lang trung của bộ tộc Mao Nam.
Có sáu nàng sơn nữ đang lặng lẽ chăm sóc vườn cây. Nghe tiếng vó ngựa, họ ngẩng lên nhìn với vẻ hân hoan. Nhưng nhận ra ba người khách lạ không phải kẻ mình chờ đợi nên lại cúi xuống làm việc.
Trích Tinh Thử biết một ít ngôn ngữ Mao Nam nên cao giọng :
- Này các cô nương! chúng ta là bằng hữu của Tây Môn Thù, mong các vị vào thông báo cho.
Cả sáu nàng chạy ra, chăm chú nhìn khách. Sĩ Mệnh nhận thấy họ còn rất trẻ và cực kỳ xinh đẹp.
Người Mao Nam tuy sống nơi rừng núi nhưng lại có nước da trắng hồng, tương tự giống như Bạch Thái ở Giang Châu. Mắt họ to tròn chứ không nhỏ và xếch như phần đông người Hán.
Nàng sơn nữ có vóc dáng mảnh khảnh bỗng nói bằng tiếng Hán :
- Trước hết, xin tam vị báo rõ tính danh?
Sĩ Mệnh mừng rỡ nói ngay :
- Tại hạ là Sĩ Mệnh, huynh trưởng của Tây Môn Thù.
Các nàng nhìn nhau nghi ngại. Sơn nữ kia lại hỏi :
- Bọn ta có nghe thiếu gia nhắc đến công tử, nhưng dung mạo và tuổi tác lại khác hẳn.
Sĩ Mệnh buồn rầu đáp :
- Tại hạ gặp nạn, bị đàn chuột cắn nát mặt nên phải mang mặt nạ. Nếu mở ra cũng chẳng thể giống như lời mô tả của Tây Môn Thù. Xin cô nương cứ cho gặp mặt gã hoặc Quách mẫu, tại hạ sẽ có cách chứng minh thân phận.
Sơn nữ ủ dột đáp :
- Mẹ chồng ta đã bị bắt cóc, còn thiếu gia đang đuổi theo để giải cứu.
Sĩ Mệnh chết điếng người, cố trấn tĩnh hỏi :
- Té ta các nàng đều là thê thiếp của Tây Môn Thù?
Cả sáu sơn nữ đều gật đầu, Sĩ Mệnh tháo dây ngọc bội trao ra :
- Ta chính là Tây Môn Sĩ Mệnh, bào huynh của Tây Môn Thù đây!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!