Ánh mắt Tiểu Thất mơ hồ nhìn về hướng vực sâu phía trước, cái cảm giác chênh vênh giữa sự sống và cái chết lúc ấy vẫn khiến y bất giác rùng mình.
"Lúc huynh khoác trên mình bộ hỉ phục cùng công chúa bái thiên địa, ta bị người khác hãm hại suýt chút nữa rơi xuống vực. Chính là vực thẳm trước mặt huynh. Là Tiểu Bạch liều mạng cứu lấy cái mạng nhỏ này.
Lúc huynh cùng người tên Miên Miên ấy dây dưa không dứt ta bị Cao quý phi kéo xuống hồ, bị thái hậu đánh 20 trượng còn bị phạt quỳ dưới trận mưa như trút nước. Là Tiểu Bạch lần nữa cứu ta.
Lúc ta bị Cao Cảnh Điền bắt giữ, bị trúng dược vẫn là Tiểu Bạch tới cứu ta.
Lúc ta quỳ dưới tuyết trước cổng tướng quân phủ một đêm dài chỉ có Tiểu Bạch ở bên ta.
Lúc ta bị người đời chỉ trích là hồ ly tinh, bị nói là nội gián là kẻ phản quốc vẫn chỉ có Tiểu Bạch nói ta không phải.
Lúc ta bị chính người mình yêu, người thân duy nhất của ta vứt bỏ thì Tiểu Bạch tới cho ta mái nhà thứ hai.
…Lúc ấy huynh đang ở đâu?
"Tiểu Thất cứ chậm rãi từng lời nói ra cũng chẳng để ý đến sắc mặt Mộ Dung Hoa đã biến đổi liên tục. Hắn ôm Tiểu Thất chặt hơn đau lòng xen lẫn bi thương mà không biết phải làm sao."Thực xin lỗi, ta không biết, ta thực sự không biết.
"Tiểu Thất dường như chẳng để ý tới tâm tình của Mộ Dung Hoa mà chỉ đắm chìm trong kí ức của chính mình."Ta không trách Thẩm Tri Minh hận Bạch Thái Thiên bởi vì cái cảm giác nhìn người thân chết trước mặt mình quả thật là đau lắm. Rất đau. Huynh hiểu không?
Nếu huynh cũng một lần trải qua cảm giác ấy chắc chắn là sẽ hiểu thôi.
"Lông mi Tiểu Thất khẽ động, y muốn nhắm mắt lại nhưng rồi lại bị giọng nói phía xa xa làm giật mình."Thần Thần."
Có phải y nghe nhầm không? Chắc là không bởi vì Mộ Dung Hoa cũng vì tiếng gọi ấy mà ngoái đầu nhìn sang.
Bạch Thái Thiên mang một thân mệt mỏi đứng ở đó tự bao giờ. Chàng ngồi trên ngựa trong tay siết chặt vòng tay lục lạc mà Tiểu Thất để lại trước khi rời đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Thái Thiên nước mắt bị Tiểu Thất khắc chế lại cuối cùng vẫn là trào ra không ngừng. Tại sao lại đến đây? Người này sao lại ngốc nghếch như vậy.
Bạch Thái Thiên chỉ nhìn lướt qua Tiểu Thất rồi trầm mặc đối mặt với Mộ Dung Hoa.
"Buông tha cho đệ ấy."
"Thái tử điện hạ quản hơi nhiều rồi thì phải."
"Các người đã hoà ly ngươi lấy tư cách gì để giữ đệ ấy bên cạnh. Ngươi làm như vậy có nghĩ tới cảm giác của đệ ấy không? Thứ đệ ấy thật sự cần là gì ngươi biết không?"
"Không cần nhiều lời, ta là tướng công của Tiểu Thất, người của ta thì mãi mãi là người của ta."
"Mộ Dung Hoa ngươi muốn cố chấp giữ người cho bằng được đúng không?"
"Sao hả? Nhìn ngữ điệu này của ngươi là muốn động thủ rồi à. Nếu thái tử điện hạ muốn thì xin mời, người nào thua thì từ nay về sau hãy biến mất khỏi cuộc đời Tiểu Thất."
Bạch Thái Thiên lại lần nữa nhìn qua Tiểu Thất, ánh mắt vẫn ôn nhu và kiên định như vậy.
Được.
Tiểu Thất ngồi dựa người vào một thân cây khô khốc nhìn hai người như hai con mãnh thú đang chực chờ xông vào nhau.
Bạch Thái Thiên đeo vòng tay lục lạc của Tiểu Thất lên cổ tay mình cảm nhận cái ấm áp như có y ở bên.
Trận chiến hôm nay của hai người khẳng định là một sống một chết. Xung quanh bị bao phủ bởi một tầng sát khí nồng đậm. Những âm thanh xé gió cùng những tiếng vũ khí va chạm dần trở nên vang dội và rõ ràng.
Tình hình đang ở trạng thái căng thẳng cao trào thì Tiểu Thất đột ngột phun ra một ngụm máu.
Bạch Thái Thiên bị âm thanh ấy làm phân tâm nhất thời không kịp tránh đi. Mũi kiếm lạnh lẽo không có gì cản trở trực tiếp xuyên qua bụng chàng.
Bạch Thái Thiên không để ý vết thương trên người mình ánh mắt lo lắng vẫn nhằm hướng Tiểu Thất mà tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!