Ngày hôm sau Tiểu Thất đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn còn chuẩn bị thêm rượu. Bạch Thái Thiên khó tin nhìn bàn đồ ăn rồi lại nhìn y.
Đệ nấu?
Ừm.
"Sao đột nhiên lại nổi hứng xuống bếp thế?"
Kì thực trước đây Tiểu Thất cũng hay nấu ăn nhưng sau khi đi cùng Bạch Thái Thiên thì đã hết cơ hội làm việc này.
Bất quá được ăn đồ Tiểu Thất nấu Bạch Thái Thiên cũng rất vui.
"Huynh ăn thử đi nếu thích sau này ta lại nấu."
"Đương nhiên là thích nhưng lại không nỡ để đệ vất vả."
Tiểu Thất gắp đồ ăn cho chàng bất đắc dĩ cười cười.
"Nấu ăn thôi mà, vất vả gì đâu. Ta nấu ăn còn việc rửa bát phải phiền thái tử điện hạ rồi."
Những việc này lúc trước đều do nô tài làm nhưng nếu Tiểu Thất muốn Bạch Thái Thiên tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hai người ăn hết phân nửa đồ ăn lại uống thêm ít rượu lúc này sắc trời đã tối đen.
Bạch Thái Thiên thấy trong người hơi choáng váng nghĩ chắc do mình uống rượu nên nhất thời không quá chú ý. Cho đến khi nhận ra điều bất thường thì cả người đã vô lực nằm gục xuống bàn. Chàng mờ mịt nhìn người đối diện muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện chính mình chẳng nói nên lời.
Tiểu Thất dìu chàng lại giường, nhìn người đang ngủ say một chút phòng bị với mình cũng không có, y bất giác thấy hơi tội lỗi. Nhưng đơn giản chỉ là thấy có lỗi còn hỏi y có hối hận không thì đương nhiên là không. Y trầm mặc buông một lời xin lỗi rồi xoay người rời đi không ngoảnh đầu lại.
Tiểu Thất dắt ngựa ra ngoài cổng liền bị Văn Phong chặn lại.
"Công tử người muốn đi đâu?"
Tránh ra. Y đi lướt qua người Văn Phong không quá quan tâm tới hắn.
"Người như vậy với điện hạ không cảm thấy rất không công bằng sao? Điện hạ vì người mà bỏ hết mọi thứ giờ Mộ Dung Hoa vừa tới người liền muốn vứt bỏ ngài ấy."
Tiểu Thất dừng bước hơi ngoảnh đầu nhìn về phía sau ánh mắt nồng đậm bi thương.
"Thay ta chăm sóc thật tốt cho huynh ấy."
Bóng dáng Tiểu Thất đã khuất dần nhưng Văn Phong vẫn cứ đứng im ở đó. Hắn lờ mờ có thể đoán ra ý định của y nhưng làm vậy để làm gì kia chứ. Sống cuộc sống ngươi chạy ta đuổi như này thì càng khiến bản thân mệt mỏi hơn mà thôi.
Thời điểm Tiểu Thất tới sát vùng biên giới ngăn cách hai triều đại thì cũng bầu trời đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Lính canh từ xa trông thấy người lạ đã chặn đường không cho y qua.
Tiểu Thất lấy từ trong người ra lệnh bài của thái tử đưa tới trước mặt lính canh. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi lại nghi hoặc đánh giá thiếu niên trước mặt.
Có một lính canh lên tiếng dò hỏi.
"Công tử muốn đi đâu."
Tiểu Thất chỉ tay về phía cổng thành nhưng chưa nói lời nào đã bị tiếng hét sau lưng doạ cho giật mình.
"Tụ tập hết ở đây làm gì?"
Người tới là một tướng quân có gương mặt với hai vết sẹo sâu hoắm trông rất dữ tợn. Gã nhìn quanh đám người rồi tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Thất. Sau khi hết bàng hoàng liền vội xuống ngựa chắp tay hành lễ.
"Liễu công tử. Sao người lại tới đây? Là cùng thái tử tới sao?"
Tiểu Thất nhận ra vị tướng quân này. Đây là người đã cùng Bạch Thái Thiên tới Nam triều cứu y ngày đó. Tiểu Thất nhìn gã lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!