Chương 31: Bất An

Tiểu Thất nhận được thư của Mộ Dung Hoa là vài ngày sau đó.

Vừa mang chén thuốc mới sắc tiến vào phòng cho Bạch Thái Thiên thì có tiếng gọi lớn từ bên ngoài.

"Thiếu phu nhân, tướng quân gửi thư về cho người, thiếu phu nhân."

Tiếng của gia đinh Mục gia vang lên khắp cả căn nhà, Tiểu Thất lúc đầu còn ngỡ mình nghe nhầm nhưng tiếng gọi của gia đinh vẫn cứ vang lên.

Y kích động làm rơi luôn chén thuốc xuống đất, khuôn mặt không giấu được sự vui vẻ chạy vội ra ngoài, để lại Bạch Thái Thiên một mặt hụt hẫng và chua xót nhìn chén thuốc vỡ nát dưới sàn.

"Ngươi... ngươi nói Mộ Dung gửi thư về."

"Vâng, tướng quân và thiếu chủ đều gửi về, thiếu phu nhân nếu muốn nhắn nhủ gì với tướng quân thì viết thư đi ngày mai sẽ có người tới lấy mang về quân doanh."

Tiểu Thất nâng niu phong thư trong tay, y lấy trong người một nén bạc nhét vào tay gia đinh nói:

"Giúp ta gửi cho vị binh sĩ kia bảo là lộ phí đi đường."

Gia đinh lưỡng lự nhưng rồi cũng cầm lấy bạc bỏ vào người.

"Nô tài sẽ về chuyển lời lại, đa tạ thiếu phu nhân."

Tiểu Thất gật đầu mắt không hề rời khỏi phong thư, gia đinh đã xong nhiệm vụ nên cáo từ ra về.

Y chạy vội vào chính phòng đúng lúc cũng thấy Trần Tố Tố từ trong đi ra, bà cũng kích động giống như Tiểu Thất vừa rồi vậy.

"A Hoa gửi thư về phải không? Mau, nó nói gì đọc cho nương nghe."

Tiểu Thất mở thư ra nhìn thấy nét chữ quen thuộc hốc mắt đã bắt đầu nóng lên, y chậm rãi đọc từng chữ.

Mộ Dung Hoa không phải người nói nhiều nên viết thư cũng không dài, chủ yếu nói mình vẫn bình an chuẩn bị khải hoàn hồi kinh rồi nhắc nhở mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt, thay hắn yêu thương thê tử, nói chuyện với y nhiều một chút.

Trần Tố Tố nghe xong thì cười hiền từ, bà thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Bình an là tốt, đa tạ Quan Thế Âm Bồ Tát, đa tạ tổ tiên Mộ Dung gia đã che chở cho A Hoa."

Tiểu Thất lặng lẽ mở ra bức thư còn lại, trống ngực đập liên hồi không ngừng.

Bức thư chỉ vẻn vẹn 3 câu nhưng lại khiến y không kìm được mà rơi nước mắt.

"Nhớ Tiểu Thất, mỗi canh mỗi khắc đều nhớ ngươi. Không được khóc, mỗi ngày đều phải cười, phải thật vui vẻ. Đợi ta trở về. Yêu ngươi."

Tiểu Thất mím chặt môi không để phát ra tiếng khóc nấc nhưng những giọt nước mắt cứ như đê tràn bờ trào ra không ngừng.

Y chăm chú nhìn từng nét chữ tưởng tượng ra dáng vẻ Mộ Dung ngồi viết ra những con chữ ấy có bao nhiêu thâm tình.

Trong lòng tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, Tiểu Thất đưa tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nhẹ giọng lên tiếng:

"Nương có muốn nói gì với huynh ấy không? Con thay người viết thư nhờ binh gia mang tới quân doanh."

Trần Tố Tố còn chưa kịp nói thì Chu Mẫn từ ngoài đi vào trên tay còn cầm theo giấy bút và nghiên mực mở lời nói trước:

"Để tiểu nữ viết cho, thiếu phu nhân chắc cũng có nhiều điều muốn nói với công tử mà phải không, người cứ viết của mình đi."

Tiểu Thất không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý:

"Vậy để Chu tỷ tỷ viết giúp nương nha, con về phòng trước."

Được rồi con đi đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!