Chương 20: Tức giận

Bởi vì chịu tác dụng của thuốc, động tác của Hoắc Kỳ không hề dịu dàng chút nào. Lúc Vọng Hi xuống giường, toàn thân đều đau nhức. Cô gắng chống người đứng dậy, mặc quần áo tử tế xong thì ngồi xổm ở bên cạnh giường quan sát Hoắc Kỳ.

Đêm qua, ánh mắt sắc bén của anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Vọng Hi vừa thấy đắng chát, lại cũng thấy ngọt ngào.

Cô đứng dậy rời khỏi khách sạn, lúc này chỉ mới sáu giờ, đường phố vắng hoe. Cô bắt một chiếc taxi, lại không biết nên đi đâu.

Khắp người cô nếu không là những vết xanh tím thì là đỏ, kéo dài đến tận cổ. Cô siết chặt áo, rụt cổ, dáng vẻ cô như này thì có thể đi đâu được chứ?

Có lẽ người khác sẽ cho là cô gặp phải chuyện không may, chứ không biết thực tế là cô đã ngủ với Hoắc Kỳ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ.

Đường Gia Thụ vẫn còn mơ màng: "Tiểu Hi à, sao thế?"

Vọng Hi hít mũi một cái, không biết phải mở miệng thế nào. "Tớ… Tớ gặp chút chuyện, cậu có rảnh không?"

Đường Gia Thụ lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy lo lắng hỏi cô: "Sao vậy? Cậu đang ở đâu? Tớ tới đó ngay."

Vọng Hi báo địa chỉ cho cô ấy, cũng khá gần nhà của Đường Gia Thụ. Hai người hẹn gặp nhau ở công viên, gió sớm lạnh lẽo, Vọng Hi khom người, ngồi trên ghế dài. Thỉnh thoảng có mấy ông chú bà cô tập thể dục buổi sáng đi ngang qua, lại liếc mắt nhìn cô.

Đường Gia Thụ vội vàng chạy đến, nắm lấy tay của cô thở không ra hơi, lập tức hỏi thăm: "Sao rồi?"

Vọng Hi lắc đầu, còn chưa biết nên mở miệng như thế nào. Đường Gia Thụ biết tình cảm của cô dành cho Hoắc Kỳ, nhưng cũng không nghĩ tới cô lại to gan lớn mật đến như thế.

"Á?!" Đường Gia Thụ há miệng, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc: "Anh Hoắc Kỳ vẫn còn đang ở khách sạn sao?"

Vọng Hi gật đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, lúc này sắc trời còn chưa sáng hẳn: "Gia Thụ, cậu có cảm thấy tớ giống với những người phụ nữ kia không?"

Chủ động bò lên giường, dâng đến tận mặt.

Đường Gia Thụ lắc đầu, nắm chặt tay của cô. Cô ấy hiểu cảm giác chênh vênh bất an của bạn thân mình suốt nhiều năm qua, c*̃ng hiểu cả sự lo lắng và tình cảm nồng nhiệt của cô.

Cho dù như thế nào đi nữa, cô ấy cũng chỉ có thể đứng về phía Vọng Hi.

"Đương nhiên không giống." Đường Gia Thụ nói.

Từ xưa tới giờ, Vọng Hi vẫn luôn cho rằng mình khác với bọn họ, bọn họ sẽ không hiểu được loại cảm giác thuộc về mãnh liệt đến mức toàn thế giới này chỉ còn lại điều đó mà thôi…

Lúc đó, cô vẫn ôm trong lòng những giấc mơ đẹp đẽ.

Cô cho rằng, bản thân mình là đóa hoa khác biệt hoàn toàn với những đóa hoa kia.

Nước mưa đêm qua vẫn còn đọng lại trên những tán cây trong công viên, tụ lại thành một giọt lớn, rơi lên đầu Vọng Hi.

Cơn bão tố này, cô đã dự đoán được từ trước.

Không thể về nhà được khi khắp người cô là những dấu vết kia, hết cách, cô đành phải đến nhà Đường Gia Thụ ở tạm trước.

Đường Gia Thụ dùng kem che khuyết điểm che đi những dấu vết kia giúp cô, còn giúp cô thay bộ quần áo khác. Đến mười một giờ thì lái xe đưa cô về nhà.

Không ai biết đêm qua cô đã đi đâu, Đường Gia Thụ cũng che giấu giúp cô.

Kiều Uyển cũng dễ dàng tin luôn, nhìn sắc mặt cô không tốt thì chỉ nghĩ là cô uống nhiều rượu nên thế. Kiều Uyển bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi, cũng bảo dì giúp việc đi nấu canh bồi bổ cho cô.

Vọng Hi mệt mỏi nhưng không dám nhắm mắt. Cô sợ cơn bão lớn ập đến khi cô mở mắt ra, thế là cứ vậy trợn mắt nghịch điện thoại.

Kiều Uyển bê canh tới, đút canh cho cô.

Khoảnh khắc ấy, cô lại nghĩ tới Hoắc Kỳ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!