Kẻ ngốc một và kẻ ngốc hai đứng ngay ở ven đường chờ Giản Trình Ý tới, trong suốt ba mươi phút chờ đợi, Vọng Hi im lặng nhìn trời, suy nghĩ xem rốt cuộc là cô ngốc hơn hay là Đường Gia Thụ ngốc hơn.
Giản Trình Ý lái một chiếc siêu xe đỏ chói nổi bật, nhàn nhã chở theo cô bạn gái của mình tới muộn.
Lần đầu trông thấy Vọng Hi, anh ta cũng đeo một chiếc kính râm rồi huýt sáo: "Sao em lại mặc đồ hệt như một bà thím vậy?"
Vọng Hi không muốn để mắt tới anh ta, đi ra chỗ cửa phía sau xe, ngồi lên ghế sau cùng Đường Gia Thụ.
Dáng dấp của cô bạn gái nhà Giản Trình Ý cũng được lắm, chỉ là nói hơi nhiều, trên đường đi lúc nào cũng nũng nịu, Vọng Hi đành nhắm mắt lại, dựa vào ghế ngồi, không muốn nói chuyện.
Đường Gia Thụ kéo tay của Vọng Hi sang, đùa nghịch ngón tay của cô.
Giản Trình Ý bỗng nhiên nhìn về kính chiếu hậu, hỏi Đường Gia Thụ: "Công việc thế nào rồi?"
Đường Gia Thụ sửng sốt một giây, cười một tiếng nói: "Tốt lắm." Năm nay Đường Gia Thụ tự mình mở một văn phòng, trở thành nhà thiết kế thời trang.
Cô bạn gái của Giản Trình Ý nghe thấy thì chen vào, nói: "Chị làm việc gì vậy?"
Vọng Hi nghe giọng điệu của cô nàng thì mở hé mắt lườm một cái. Đường Gia Thụ vẫn ôn tồn trả lời: "Thiết kế thời trang."
Cô bạn gái của Giản Trình Ý bỗng nhiên thấy rất hứng thú: "May quần áo sao? Vậy chị có thể may quần áo cho em được không? Tuần sau em có một buổi họp báo."
Lại còn là người cùng ngành.
Đường Gia Thụ cười cười, uyển chuyển từ chối: "Có lẽ không tiện lắm."
Giản Trình Ý đột nhiên nói: "Thế thì không được đâu, quần áo do nhà thiết kế Gia Thụ của chúng ta thiết kế đắt lắm đấy."
Cô bạn gái vặn vẹo uốn éo cái eo, nũng nịu mè nheo: "Vậy thì anh trả tiền cho em là được rồi mà."
Giản Trình Ý đáp lại qua loa cho xong, c*̃ng không tiếp tục nói về đề tài này, mọi chuyện cứ thế được cho qua.
Tất cả nhất thời im lặng, cho đến tận khi tới cửa hàng thịt nướng.
Vọng Hi cảm thấy cô bạn gái của Giản Trình Ý càng giống một kẻ ngốc hơn, suốt cả buổi toàn chỉ huy cái này chỉ huy cái kia, hết chọn cái này lại chọn cái kia, rốt cuộc thì Đường Gia Thụ cũng không còn giữ được vẻ mặt dịu dàng nữa.
Cuối cùng, một bữa cơm còn chưa bắt đầu ăn đã náo loạn đến nỗi gà bay chó chạy.
Đường Gia Thụ lôi kéo Vọng Hi đi thẳng một mạch, Vọng Hi không nói một lời liền đi theo cô ấy luôn.
Đi được một đoạn, Đường Gia Thụ thả cánh tay của cô ra, ôm đầu ngồi xổm xuống khóc.
Hai cô gái trẻ ngồi khóc ở ven đường, luôn luôn dễ dàng thu hút ánh mắt của những người qua lại.
Vọng Hi thở dài, ôm lấy Đường Gia Thụ.
Từ lúc mười sáu tuổi cho tới bây giờ, đã không nhớ rõ được là bao nhiêu lần rồi nữa.
Cô biết không khuyên nổi Đường Gia Thụ, cũng như Đường Gia Thụ biết rõ sẽ không khuyên nổi cô. Cho nên bọn họ xưa nay đều không hề khuyên nhủ đối phương, chỉ tay cầm tay, ngốc nghếch cùng nhau.
Đường Gia Thụ càng khóc càng lớn, nghẹn ngào nói: "Tớ đúng thật là một kẻ ngu ngốc phải không?"
Vọng Hi gật đầu: "Ừ."
Đường Gia Thụ khóc càng lớn hơn.
Cuối cùng Vọng Hi gọi xe đưa Đường Gia Thụ về, mệt mỏi lâu như vậy, vẫn không lấp được đầy cái bụng. Vọng Hi nhìn dòng xe cộ và người qua lại trên đường, tự hỏi có nên tùy tiện ăn chút gì đó hay không.
Hoắc Kỳ lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!