Tiểu Hoàng thượng sau khi biết tin thì im lặng hồi lâu, cũng không biết là nghĩ đến điều gì.
Đợi đến khi tin tức truyền về thôn Triệu gia, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh vô tranh của phụ thân đột nhiên bùng lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Ta lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy phụ thân có dáng vẻ dữ tợn đáng sợ như vậy, theo bản năng lùi lại mấy bước, lại thấy cổ họng phụ thân nghẹn lại, đột nhiên phun ra một ngụm m.á. u tươi.
Mẫu thân sợ đến tái mặt, nhưng phụ thân hình như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn trên người, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
"Tử Hành không phạm tội mưu nghịch, tội không đến nỗi liên lụy đến con gái đã gả đi, bọn chúng hà tất phải đuổi tận g.i.ế. c tuyệt đến vậy!"
……
Mẫu thân không biết nên an ủi phụ thân thế nào, đang khó khăn cân nhắc dùng từ ngữ, lại thấy phụ thân xắn tay áo lau đi vết m.á. u đỏ tươi trên khóe miệng, từng chữ từng chữ nói.
"Cảnh Ninh, ta không thể đợi được nữa rồi."
Ông không thể tiếp tục ở lại trên hòn đảo nhỏ xa xôi này nữa, nhất định phải tiến về Kinh thành, đi đến vị trí mà Tử Hành từng ngồi, đòi lại món nợ m.á. u này cả gốc lẫn lãi!
Ta hiểu.
Đối với quyết định của phụ thân, mẫu thân không hề tỏ ra bất ngờ, mà ngược lại nắm lấy tay ông,
"Muốn làm gì cứ mạnh dạn mà làm, dù cho có phải nhận bất cứ hậu quả nào, cả nhà ta cùng nhau gánh chịu."
Ta vì cái ch//ết của Nhược Dao tỷ tỷ mà đau lòng đến rơi nước mắt, lại lo lắng phụ thân phun nhiều m.á. u như vậy có ch//ết không, nhất thời đứng không vững, đẩy nhẹ vào cửa.
Cửa nhẹ hé ra, mẫu thân nhìn thấy ta đang ghé mắt nhìn trộm, vừa ra hiệu im lặng, vừa dùng ánh mắt đe dọa trừng ta.
"Tuyệt đối không được để Hi Nhi biết, nếu không bà đây đánh gãy chân con."
……
Biết ngay sự dịu dàng của mẫu thân đều dành cho phụ thân rồi, để lại cho ta chỉ còn lại thô bạo. Nhưng ta vẫn dùng sức gật đầu.
Tâm trạng của Trương Minh Hi mới tốt lên được một chút, nếu để hắn biết người tỷ tỷ duy nhất của mình ch//ết thảm như vậy, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trên mặt hắn khó khăn lắm mới có được chút ít ý cười.
Ta thích nhìn hắn cười, nguyện không tiếc bất cứ giá nào để giữ lại nụ cười nhạt nhòa trên khuôn mặt hắn, không tiếc bất cứ giá nào.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có thể cắn răng không nói, nhưng lại không thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng.
Tỷ đệ tâm linh tương thông, Trương Minh Hi có lẽ cũng đang đau lòng lắm nhỉ?
Mẫu thân nói rồi, người ta khi buồn bã đau khổ thì nên ăn nhiều đồ ngọt một chút, miệng ngọt rồi, lòng cũng bớt đắng hơn.
Nghĩ vậy, ta lục tung rương hòm tìm mấy đồng xu mà ta đã nhận được từ thím hàng xóm vào dịp Tết, rồi đến chỗ Trần ca mua vài viên đường.
Vội vã ôm những viên đường trở về nhà, Trương Minh Hi cũng vừa lúc gánh một đống củi trở về từ sau núi.
Thiên tư thông minh của hắn không chỉ thể hiện ở kiến thức uyên bác, ngay cả việc chặt củi cũng giỏi hơn người thường, đống củi được xếp ngay ngắn, gọn gàng, không một chút cẩu thả.
Ta không quan tâm đến những điều này, chỉ nâng niu những viên đường trong chiếc khăn tay, dâng lên trước mặt hắn như một món bảo vật.
"Ăn đi, ngọt lắm đấy."
Nhìn những viên kẹo đường đủ màu sắc trong chiếc khăn tay, đôi mắt bình lặng của Trương Minh Hi chợt ánh lên vẻ hồi ức.
Hắn vô thức đưa tay muốn lấy kẹo, nhưng ngay khi ngón tay sắp chạm vào viên kẹo, hắn dừng lại, đôi môi mỏng khẽ động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!