Mẫu thân ta nhanh chóng hoàn hồn từ sự ngỡ ngàng, hai người cẩn thận, lại không tránh khỏi luống cuống tay chân, đưa Trương Minh Hi đang thoi thóp vào nhà, lại bận rộn đun nước nóng lau vết bẩn trên người hắn, thay cho hắn bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ chật vật này, không cần nghĩ cũng biết những ngày này họ đã trải qua những gì, mẫu thân ta nhíu chặt huynh, mãi đến lúc này mới hỏi ra câu nói đã canh cánh trong lòng bấy lâu.
"Tiêu nhi đâu, sao không cùng các ông trở về?"
Nghe mẫu thân ta nhắc đến ca ca, bàn tay đang bôi thuốc lên vết thương của phụ thân ta run lên dữ dội.
Môi ông không ngừng run rẩy, mấy lần muốn nói nhưng lại không thể nói được gì. Một lúc lâu sau, ông mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình.
"Cảnh Ninh, xin lỗi bà, Tiêu nhi... Tiêu nhi... nó vì cứu Minh Hi..."
Trong lời giải thích nghẹn ngào của phụ thân ta, ta đứt quãng biết được chân tướng sự việc.
Đúng như phụ thân ta dự đoán, Trương Lăng Chi không phải c.h.ế. t vì phong hàn, mà là có người đã động tay động chân vào thuốc phong hàn của ông, hạ độc ch//ết người.
Người đó không thể chờ đợi được mà phái sát thủ đến học viện Tung Sơn trừ khử Trương Minh Hi, muốn diệt cỏ tận gốc.
May mà Trương Minh Hi thông minh cảnh giác giống như phụ thân ta, đã sớm nhận ra nguy hiểm, lúc này mới trốn thoát được.
Sát thủ truy đuổi không ngừng.
Ngay lúc Trương Minh Hi sắp phải bỏ mạng dưới đao của đối phương, phụ thân và ca ca ta kịp thời chạy đến cứu được Trương Minh Hi.
Chỉ tiếc những sát thủ đó võ công cao cường, dù có thêm người giúp đỡ, nhưng nhóm phụ thân ta cuối cùng vẫn thất thế. Trong quá trình đánh nhau, ca ca ta vì bảo vệ Trương Minh Hi mà trúng kiếm vào tim, dù người có trốn thoát được, cũng tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Vì hai người dáng người và dung mạo ca ca ta và Trương Minh Hi có chút tương tự, lúc ca ca ta thoi thóp đã rút kiếm ra, tự r//ạch vào mặt mình để huỷ dung, sau đó mặc quần áo của Trương Minh Hi vào.
Sát thủ lầm tưởng Trương Minh Hi đã chết, ch//ặt đ//ầu ca ca ta mang về nộp, lúc này phụ thân ta mới có cơ hội thở dốc, mới có thể bình an đưa Trương Minh Hi đang thoi thóp về nhà.
Ca ca ch//ết rồi...
Ta oa một tiếng khóc òa lên.
Ca ca đã ở bên ta mười hai năm, người yêu thương ta mười hai năm ch//ết rồi, thậm chí còn chưa kịp để lại cho ta một câu nói nào.
Mẫu thân ta giống như bị rút cạn hết sức lực, thất thần ngã ngồi xuống đất, trong nháy mắt nước mắt tuôn trào.
Bà dùng khăn tay che chặt miệng mình, nhất quyết không khóc thành tiếng.
Ta lao đến đỡ mẫu thân ta, nhưng làm thế nào cũng không đỡ nổi, đành ôm mẫu thân ta ngồi dưới đất khóc thành một đoàn.
Không biết đã khóc bao lâu, ta chỉ cảm thấy ý thức của ta có chút mơ hồ, sắp ngất đi đến nơi.
Mẫu thân ta lại nhanh chóng hồi phục tinh thần từ bi thương:
"Tiêu nhi có để lại lời gì không?"
Đáy mắt phụ thân ta đỏ ngầu một mảnh, nhưng cố nén không cho nước mắt chảy xuống:
"Tiêu nhi nói sĩ vì tri kỷ mà ch//ết, nó ch//ết không hối tiếc, đừng oán trách Minh Hi."
Khóe mắt mẫu thân ta lại trượt xuống hai hàng nước mắt trong suốt, khóc rồi khóc lại đột nhiên cười:
"Không hổ là con trai của ông, giống ông đến từng tấc."
Sĩ vì tri kỷ mà chết.
Câu nói này đối với phụ thân ta không hề xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!