Phụ thân không thể nhẫn nhịn được nữa, chửi rủa một hồi rồi vung nắm đ.ấ. m tới tấp.
Tay thực sự không khống chế được lực đạo, lại vô tình đ.ấ. m trúng thái dương của lão Ngự Sử, đánh ch//ết người ngay tại chỗ.
Biến cố đột ngột như vậy, khiến tất cả mọi người đều ngây người.
Phụ thân trong cơn giận dữ tìm lại được chút lý trí thì đã muộn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, không ngừng xin tội.
Hoàng đế hạ lệnh ngũ mã phanh th//ây, lại bị phụ thân vô ý đánh ch//ết ngay trước mắt, tự nhiên là giận dữ vô cùng.
Nhưng biến cố này đến quá nhanh và quá bất ngờ, không ai kịp phản ứng.
Cuối cùng, nhờ có Thôi Thế Lâm khuyên giải, phụ thân bị phạt nửa năm bổng lộc, ở nhà bế môn tự kiểm điểm.
Về phần vị lão Ngự Sử kia, dù ch//ết rồi cũng không thoát khỏi số phận bi thảm bị ngũ mã phanh thây, sau đó *thê thỉ* bị xé nát cũng bị ném thẳng cho chó ăn, ngay cả quan tài mỏng đã chuẩn bị trước cũng không dùng đến.
Phụ thân không lau đi bãi nước bọt mà lão Ngự Sử đã nhổ vào mặt mình.
Bãi nước bọt đó không chỉ nhổ vào mặt ông, mà còn nhổ vào lòng ông.
Ông đã chờ đợi quá lâu, không muốn và cũng không thể chờ đợi thêm nữa.
Lão Ngự Sử không mắng tỉnh được vị Hoàng thượng hôn quân vô đạo, mà lại mắng tỉnh ông.
Ông ấy giúp ông nhận thức sâu sắc rằng triều cục hiện nay còn tồi tệ hơn gấp trăm lần so với triều cục thời Trương Thủ Phụ còn sống, nếu cứ tiếp tục chờ đợi vô thời hạn, thì sẽ tích tụ thành bệnh nan y, không còn sức xoay chuyển được nữa.
Ông phải chủ động ra tay lần nữa.
Sau mấy năm ẩn mình chờ thời, phụ thân đã thuận lợi tiến vào Nội Các, hiện tại cản đường ông chỉ còn hai người.
Thủ Phụ Thôi Thế Lâm và Thứ Phụ Hạ Thành Trạch.
Trong những ngày phụ thân bế môn tự tỉnh ở nhà, đã bắt tay vào việc đào sẵn mồ chôn cho họ.
Cái mồ này không phải là gì khác, mà chính là vấn đề lập Trữ Quân.
Tổ chế của triều ta có đích lập đích, vô đích lập trưởng.
Đương kim Hoàng thượng có hai vị hoàng tử, đều là con trai do các phi tần sinh ra, theo lý nên lập trưởng tử làm thái tử.
Tiếc rằng mẫu thân của vị trưởng tử này chỉ là một cung nữ hèn mọn, Hoàng thượng say rượu mới có một đêm ân sủng mà có thai.
Mẫu thân không được sủng ái, hoàng trưởng tử cũng bị Hoàng thượng lạnh nhạt.
Ngay từ đầu, Hoàng thượng đã không muốn lập vị trưởng tử mà mình chưa từng mong đợi này làm thái tử, mà muốn lập nhị hoàng tử do sủng phi sinh ra làm thái tử.
Ý nghĩ như vậy thực sự trái với tổ chế, tự nhiên bị mọi người đồng thanh phản đối.
Hoàng đế tuy thủ đoạn sắt m.á. u tàn nhẫn, nhưng cũng không thể hoàn toàn trái với tổ chế, đứng ở thế đối lập với tất cả mọi người. Cứ qua lại như vậy, việc lập thái tử bị gác lại.
Trong nháy mắt, hai vị hoàng tử đều đã mười lăm tuổi, đến tuổi khai nha kiến phủ.
Do danh phận chưa định, triều đình ngấm ngầm sóng ngầm, ai nấy đều công khai hoặc bí mật đặt cược vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, hy vọng có một ngày có thể trở thành cận thần của tân đế.
Thôi Thế Lâm tinh tường nhất tâm tư của Hoàng thượng, tự nhiên thuận theo ý Hoàng thượng, ủng hộ nhị hoàng tử.
Thậm chí có tin đồn rằng ông ta mấy lần trước mặt Hoàng thượng nói rằng trưởng hoàng tử tư chất tầm thường, không đủ sức kế thừa đại thống.
Thôi Thế Lâm rốt cuộc có nói những lời này hay không không quan trọng, quan trọng là những lời này đã không sót một chữ nào truyền đến tai trưởng hoàng tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!