Điều đó cũng đồng nghĩa, sau khi Trương Lăng Chi qua đời, những người này đều bị liên lụy, hoặc chết, hoặc bị giáng chức.
Nhìn khắp triều đình hiện tại, chẳng còn ai có thể cầm binh chống lại thiết kỵ Bắc Địch từng nổi danh tàn bạo và thiện chiến.
Ai ai cũng biết, bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ khai chiến, cần phải lấy hòa đàm làm trọng, tranh thủ một chút thời gian thở dốc.
Thế nhưng, những lời khuyên chí công ấy khi rơi vào tai vị hoàng đế chỉ biết hưởng lạc lại bị xem thành sự sỉ nhục.
Hoàng đế giận tím mặt, lập tức hạ lệnh đánh người dâng tấu ba mươi trượng ngay giữa điện.
Sau khi đánh xong, hắn còn đứng trước văn võ bá quan tuyên bố quyết ý khai chiến!
Không cần biết ai sẽ cầm quân, không cần biết lương thảo từ đâu ra, nhưng trận này, nhất định phải đánh!
Thủ phụ Thôi Thế Lâm từ trước đến nay vẫn một lòng làm theo ý chỉ hoàng thượng, lập tức tán thành, ra sức cổ xúy chiến tranh.
Thánh chỉ đã hạ, cuộc chiến này không đánh không được.
Hoàng đế và Thôi Thế Lâm cứ thế vui vầy cùng mỹ nhân trong cung, nào có đoái hoài gì đến mấy vạn tướng sĩ và dân thường nơi biên cương sống c.h.ế. t ra sao.
Mà những mỹ nhân kia, đều là do phụ thân ta dâng lên.
Chuyện này ông làm rất trơn tru, Thôi Thế Lâm nhờ đó được hoàng đế khen ngợi, tất nhiên cũng bắt đầu nhìn phụ thân bằng con mắt khác.
Không ít công vụ vụn vặt mà ông ta ngại xử lý, cũng tiện tay ném cho phụ thân.
Tuy phụ thân không phải người theo hầu Thôi Thế Lâm lâu năm, nhưng lại là kẻ hậu sinh khả úy, nhanh chóng trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay ông ta.
Mọi việc phụ thân làm đều bị người trong triều nhìn thấu. Những kẻ trong lòng còn chút lương tri đều đau xót đến nghiến răng.
Bọn họ mắng phụ thân là chó săn cho Thôi Thế Lâm, là kẻ vô liêm sỉ, bảo sao năm xưa chẳng lọt vào mắt Trương Lăng Chi, hai người quả thật khác biệt như mây với bùn.
Mắng đến mức cả người con gái lâu nay chỉ quanh quẩn trong khuê phòng là ta cũng nghe thấy.
Khó trách phụ thân dạo gần đây đêm nào cũng lén lút uống rượu giải sầu, thì ra là vì chuyện này.
Ta xốc váy, hùng hổ chạy đi tìm phụ thân.
Cha hiểu con nhất.
Chỉ nhìn ta một cái, ông đã đoán được tâm tư, khẽ nhếch môi cười gượng:
"Đình Vãn, con cũng cho rằng phụ thân là kẻ gian nịnh a dua phải không?"
Không có! – Ta chống nạnh, phồng má giận dữ thay phụ thân, giọng càng nói càng lớn –
"Chẳng qua là bọn họ bất lực, chẳng làm nổi gì, nên mới phải trút giận bằng cách mắng phụ thân!"
"Nếu không nhờ phụ thân được Thôi Thế Lâm trọng dụng, từng bước từng bước khéo léo xoay xở, thì làm sao có thể xin được hai mươi vạn thạch lương thảo cho quân Bắc cảnh! Không chừng tình cảnh của họ giờ còn bi đát gấp bội!"
Hiện tại hoàng đế hôn ám, triều chính bị Thôi Thế Lâm một tay che trời.
Chỉ có không ngừng tiến gần, giành lấy lòng tin, mới làm được những điều người khác không dám làm.
Cũng chính lúc này, ta mới thật sự hiểu được thế nào là ẩn nhẫn chân chính.
Ta xúc động quá mức, lời nên nói hay không nên nói gì cũng thốt ra hết.
Phụ thân là người thế nào chứ, lập tức nhạy bén nhận ra điểm bất thường, khẽ nhướng mày:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!