Chương 11: (Vô Đề)

Chỉ cần ông chịu hạ thấp bản thân chủ động cầu cạnh, tự khắc sẽ có người kéo ông ra khỏi vũng bùn này.

Muốn trở về kinh thành, những chuyện khác đều dễ nói, khó khăn nhất chính là vấn đề thân phận của Trương Minh Hi.

Mặc dù hắn từ năm sáu tuổi đã được đưa đến thư viện Tùng Sơn để học, những con cháu nhà quyền quý ở kinh thành gặp hắn không nhiều, nhưng không thể đảm bảo rằng không có ai phát hiện ra điều bất thường.

Cách tốt nhất là tạm thời ở lại Quỳnh Châu với thân phận là ca ca, cố gắng tránh gặp người khác.

Mặc dù đây không phải là kế lâu dài, nhưng dù sao cũng kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Thế thời tạo anh hùng.

Khi chưa có đủ thực lực để xoay chuyển tình thế, chỉ có thể cẩn thận mà chịu đựng.

Đây là chuẩn mực sống của Trương Thủ Phụ, vốn bị phụ thân tính tình cương trực của ta cực kỳ khinh thường.

Nhưng không biết từ khi nào, phụ thân ta cũng cam tâm tình nguyện trở thành một người như vậy.

"Phụ thân nói đúng."

Trương Minh Hi cung kính đáp lời, khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

Ta không thể nói rõ đó là cảm xúc gì, nhưng ta cảm thấy dường như hắn không muốn làm ca ca của ta.

Ta không hiểu tại sao Trương Minh Hi không muốn làm ca ca của ta.

Nhưng rất nhanh câu hỏi này đã có câu trả lời, bởi vì tiểu tử này muốn làm cha ta.

Kể từ khi hắn nhận được lời dặn dò của phụ thân phải trông chừng ta, ta không bao giờ trốn học thành công nữa.

Mỗi lần ta vắt óc trốn khỏi lớp học, chưa đi được mấy bước đã bị hắn chặn đường, khiến có lúc ta phải nghi ngờ hắn có con mắt thứ ba, mọc ngay trên người ta.

"Muội lại trốn học."

Thấy Trương Minh Hi như một vị thần giữ cửa chặn kín lối đi nhỏ bên ngoài cửa sổ sau, ta ngáp một cái mệt mỏi, mắt muốn trợn ngược lên trời.

Năm xưa khi còn đi học ở kinh thành, chính hắn là người bế ta từ cửa sổ sau lớp học xuống, dẫn ta ra ao nhỏ mò cá bắt tôm.

Ham chơi quá muộn, ta ngủ thiếp đi trên đường về, chính hắn đã cắn răng từng bước bế ta về nhà.

Người nhà đều lo lắng phát điên, ngay cả Trương Thủ Phụ vốn nho nhã cũng không màng hình tượng, vác gậy đuổi đánh Trương Minh Hi khắp sân, may mà phụ thân mẫu thân ta kịp thời đến cầu xin, mới giúp hắn tránh được trận đòn nhừ tử này.

Bây giờ hắn lại hoàn toàn biến thành một người khác, trở nên nghiêm túc như ca ca ta.

Người biết thì sẽ hiểu là ca ca cứu mạng Trương Minh Hi, người ta không biết còn tưởng rằng hắn bị ca ca nhập xác nữa chứ.

Ta thở dài, bất lực nhìn Trương Minh Hi: "Thật không biết những thứ khô khan nhàm chán đó có gì hay mà học."

Nếu học giỏi những thứ khuôn mẫu tằn tiện này mà có thể làm quan tốt, thì quan lại triều đình bây giờ đã không mục ruỗng đến mức không dám nhìn kỹ như vậy.

Thật ra đều là vô dụng.

"Học tập không phải để yêu cầu người khác, mà là để trói buộc bản thân."

Trương Minh Hi vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên không đồng ý với những lý lẽ sai trái của ta, "Muội ngay cả việc ngồi yên trong lớp học cũng không làm được, chứng tỏ tâm muội vẫn còn nóng nảy."

Nói lý lẽ thì mười ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Trương Minh Hi, đành phải từ bỏ tranh cãi, trực tiếp nắm quyền chủ động.

"Huynh có biết bắt cá thế nào là nhanh nhất không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!