Chương 1: (Vô Đề)

Phụ thân ta lại bị biếm rồi.

Mẫu thân vừa thu dọn đồ đạc, vừa giận dữ mắng.

"Kiếp trước bà đây tạo nghiệt gì mà kiếp này lại vớ phải cái con trâu lì lợm như ông, ông nói một câu mềm mỏng, nhận lỗi với Trương Lăng Chi thì ch//ết ai à!"

"Ta dựa vào cái gì mà nhận lỗi, rõ ràng là hắn sai! Bảo ta cúi đầu nhận lỗi, không thể nào!"

Lời phụ thân ta nói không có khó nghe nhất, chỉ có khó nghe hơn.

Từ Hoàng thượng trở xuống đến văn võ bá quan, không có ai mà ông không dám mắng.

Sau khi lão Hoàng thượng hôn quân vô đạo băng hà, đối tượng chỉ trích bằng lời nói và ngòi bút chủ yếu của ông mấy năm nay chính là bạn chí cốt năm xưa, nay đã là Trương Lăng Chi, Thủ Phụ quyền cao chức trọng.

Ông bắt đầu mắng ông ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, mắng ông ta không có khí tiết, kết giao huynh đệ với đám hoạn quan tham lam vô độ, rồi lại mắng ông ta giao trọng trách cho tướng quân phẩm hạnh bất đoan, để hắn thừa cơ vơ vét của cải, bóc lột dân đen.

Tóm lại, thượng bất chính hạ tắc loạn, quan trường cứ ô nhiễm như vậy, thì cơ nghiệp mấy trăm năm của Đại Chu sẽ tiêu tùng trong tay Trương Lăng Chi.

Trương Lăng Chi ban đầu còn kiên nhẫn giải thích với phụ thân ta.

Ông ta nói: Nếu đại ý được, thì không lấy tiểu khuyết làm thương, nước quá trong thì không có cá.

Điều quan trọng nhất của việc ngồi ở vị trí Thủ Phụ là phải biết người thiện dụng, chỉ cần những người này có thể phát huy tối đa ưu điểm của họ trong triều cục, thì những khuyết điểm gọi là kia không đáng nhắc đến.

Phụ thân ta là một người cố chấp, luôn giữ vững lý tưởng khi mới bước chân vào quan trường, cho rằng làm quan phải thanh chính liêm khiết, đại công vô tư.

Hai người không ai sai, chỉ là không ai thuyết phục được đối phương.

Phụ thân ta mắng quá khó nghe, Trương Lăng Chi vì muốn cho tai thanh tịnh, dứt khoát vung tay biếm phụ thân ta đến nơi mắt không nhìn thấy.

Trong thời gian này, hai người thỉnh thoảng có thư từ qua lại.

Trương Thủ Phụ rất bận, thư rất ngắn gọn, ý tứ đại khái cũng rất rõ ràng.

"Quản cái mồm thối của ông lại, ta sẽ điều ông về kinh."

So với Trương Thủ Phụ bận trăm công nghìn việc, số chữ trong thư trả lời của một người rảnh rỗi là phụ thân ta rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, nhưng ý tứ đại khái cũng giống nhau, rất rõ ràng.

"Cút, tuyệt đối không thể!"

Mắng xong, ông còn không quên nhét vào phong thư cuốn du ký mới nhất của mình, chủ yếu là để khoe khoang kiểu ta vẫn khỏe lắm, chỉ cần ngươi không trực tiếp gi//ết ta, ta có thể vui vẻ tức ch//ết ngươi.

Được thôi, vậy thì cứ tiếp tục bị biếm đi.

Cứ qua lại như vậy, bảy tám năm trôi qua.

Con đường cải cách của Trương Thủ Phụ càng đi càng thuận lợi, nơi biếm truất của phụ thân ta càng ngày càng xa.

"Ông cứ cứng miệng đi, đợi cả nhà già trẻ bị ông hành ch//ết thì thôi!"

Mẫu thân ta lại mắng một câu, có lẽ vẫn chưa hả giận, lại giơ chân đá phụ thân ta hai cái, lúc này mới tức giận ôm gói hành lý đã thu dọn xong bước ra ngoài!

Ta và ca ca lặng lẽ lùi lại hai bước, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, để khỏi bị vạ lây vô tội.

Mẫu thân ta nổi giận đến mức này, cũng không thể trách bà được.

Kể từ khi phụ thân ta bị đuổi khỏi kinh thành bảy năm trước, những năm này không phải bị biếm thì là trên đường bị biếm, hơn nửa thời gian trong năm đều kéo cả gia đình ngồi trên xe ngựa lắc lư, gần như chạy khắp Đại Chu rồi.

Lần này bị biếm đến Quỳnh Châu, ngay cả xe ngựa cũng không có mà ngồi, chỉ có thể đợi thuyền đánh cá cập bến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!