Trong kỳ nghỉ giao thừa hiếm hoi, ai nấy đổ xô đến những nơi ấm áp như Tam Á hay Vân Nam để tránh cái rét khắc nghiệt mùa đông, vậy mà Trì Việt và Tưởng Tự lại ngược hướng lên phía Bắc để đến Cát Lâm.
Ra khỏi sân bay, ngoài trời âm u, mây đen tích tụ như kéo thấp cả bầu trời. Một tay Trì Việt cầm điện thoại gọi điện, tay kia duỗi ra chỉnh lại khăn quàng trên cổ Tưởng Tự, kéo khăn giúp anh để cản gió ngoài trời.
Tay Trì Việt mang hơi ấm, lúc chỉnh khăn sẽ chạm phải mặt Tưởng Tự làm anh thoải mái không thôi, đến nỗi Tưởng Tự đút tay trong túi không muốn bỏ tay ra ngoài, ngoan ngoãn đứng đó cho Trì Việt ra tay. Bề ngoài và dáng vẻ của cả hai rất hút mắt, thỉnh thoảng có người đi ngang qua liếc nhìn. Trì Việt chẳng hề bận tâm, chỉnh khăn cho anh xong, vừa hay cuộc gọi cũng kết thúc.
"Về khách sạn trước đã." Trì Việt buông tay: "Lâm Tử Diệu đã liên hệ sẵn rồi."
Lâm Tử Diệu là người Cát Lâm, lúc thi tốt nghiệp cấp ba không đậu đại học nên dứt khoát ra ngoài đi làm. Từ Bắc xuôi Nam, một đường thăng trầm, sau rốt anh ta vẫn quay về quê hương của mình, mở nhà hàng ở quê, nghe bảo làm ăn không tệ. Năm nay mới kết hôn nên anh ta mời hai người họ đến dự lễ.
Tiết trời quá lạnh, hai người chẳng buồn ở lại, gọi xe đi thẳng tới khách sạn. Trên đường đi trời bắt đầu đổ tuyết, tuyết lả tả vương trên cửa xe. Bây giờ mới hơn 5 giờ mà trời đã tối mịt, đèn đường mờ ảo trong màn tuyết. Đến khi tới khách sạn, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trái lại còn ngày càng nặng hạt. Hai người cũng lười ra ngoài, vừa hay trong phòng đủ ấm, tắm xong Tưởng Tự lăn lộn trên giường hai vòng, thấy không thoải mái thì lại lăn đến bên người Trì Việt, gác hết tay chân lên người hắn, tìm một tư thế dễ chịu, sau rốt mới thở dài một hơi thoải mái.
Trì Việt cúi đầu nhìn anh, hỏi: "Mệt à?"
"Cũng tạm."
Nghĩ tới hôn lễ ngày mai, Tưởng Tự lại hỏi: "Anh chắc chắn ngoài anh thì người ta còn mời cả em?"
Thấy Trì Việt nhìn mình, Tưởng Tự ho một tiếng: "Không quen biết mà tới dự hôn lễ người ta làm em thấy hơi ngại."
"Anh ấy biết em, cố ý bảo anh gọi em theo." Trì Việt trả lời câu hỏi đầu tiên rồi trả lời tiếp câu thứ hai: "Không quen cũng không sao, còn anh mà."
Tưởng Tự hỏi: "Vậy anh giới thiệu em thế nào?"
Giọng điệu Trì Việt điềm nhiên, trả lời mượt mà: "Người nhà."
Tưởng Tự không nhịn được bật cười.
Thực tế chứng minh anh đã lo nghĩ nhiều. Anh gặp được Lâm Tử Diệu trong lễ kết hôn vào hôm sau, quả thực đối phương biết anh.
Lâm Tử Diệu đã vào Nam ra Bắc nhiều năm nay, tính cách hào sảng, nhiều bạn bè nên không ít người đến chúc mừng. Lễ cưới cũng rất lớn, lúc hai người đến khách sạn tổ chức hôn lễ thì đã rất đông khách đến rồi. Lâm Tử Diệu mặc âu phục màu đen đứng đón khách trước cửa, bên cạnh là cô dâu tóc ngắn cười tươi tắn, nghe nói là bạn từ nhỏ ở đối diện nhà của Lâm Tử Diệu. Từ nhỏ hai người đã hay cãi vã, quanh đi quẩn lại, cuối cùng họ vẫn đầu bạc răng long bên nhau.
Có những người dù cứ hợp rồi tan nhưng vẫn là định mệnh của nhau.
Thấy Trì Việt, đối phương quen nẻo thoải mái chào hỏi, quan sát Tưởng Tự một chốc rồi bắt tay anh.
"Tưởng Tự đúng không, rốt cuộc anh cũng gặp được người thật."
Tưởng Tự liếc nhìn Trì Việt, cười đùa: "Sao vậy, Trì Việt lưu luyến không quên, cứ nhắc em mãi hả anh?"
Bây giờ họ đã có thể thản nhiên đề cập đến khoảng thời gian xưa kia. Trì Việt chưa nói năng gì thì Lâm Tử Diệu đã bật cười trước.
"Lưu luyến không quên là thật, nhưng không nhắc mãi, chỉ nhắc một lần thôi."
Lần này Tưởng Tự thấy hơi tò mò, định hỏi là lúc nào nhưng lại ngại, người ta đang bận còn gì. Thế là anh chỉ giả vờ không quan tâm nói một câu "chẳng trách", đến khi chào hỏi xong ngồi vào chỗ, anh mới tra hỏi Trì Việt ngồi kế bên rốt cuộc đã nhắc anh với đối phương khi nào.
Từng tốp người xung quanh đang hàn huyên, chẳng ai chú ý họ. Trì Việt do dự một chốc rồi trả lời: "Lúc có điểm thi đại học, anh ấy mời anh ăn cơm, hỏi anh đã có học phí chưa, định học ở đâu."
Vừa từ bên ngoài vào nhà hàng nên tay họ hãy còn lạnh. Trì Việt rót một tách trà nóng đưa cho Tưởng Tự để anh bưng ủ ấm tay.
"Lúc đó anh say nên có nhắc em." Giọng Trì Việt rất khẽ: "Anh bảo em từng nói muốn tới Bắc Kinh."
"Anh ấy nói với anh nếu đã quyết định chia tay thì nên cách xa em một chút thì hơn, kẻo làm em khó chịu thêm."
Tưởng Tự đờ người nhìn Trì Việt, quên buông cả bàn tay nhận tách trà. Trì Việt nhìn anh, miết nhẹ ngón tay anh như lời xin lỗi tựa năm xưa.
Nhìn đôi mắt chứa đôi phần áy náy của Trì Việt, suy tư một chốc, anh nhẹ nhàng đáp lời: "Đợi đến kỳ nghỉ tiếp theo của Nhuế Nhuế, tụi mình đi Bắc Kinh nhé."
Không sao cả, chỉ trễ một chút thôi, họ vẫn sẽ đến đó cùng nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!