Chương 9: Các cậu là bạn hả?

Trì Việt đã biết từ lúc ở tòa dạy học. Giờ đây hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Tưởng Tự một cái.

Người trước mặt hơi hé miệng, mắt mở to, trông thật sự rất kinh ngạc. Cậu đứng lại làm Kiều Hợp Nhất bị chặn đằng sau. Kiều Hợp Nhất cũng đứng im theo, thò đầu hóng hớt: "Sao thế sao thế?"

Tưởng Tự nhìn chằm chằm Trì Việt: "Cậu —"

Cậu vốn định hỏi "sao cậu lại ở đây", vừa bắt đầu hỏi thì nghe Chu Chi Bạch gõ bảng đen, nâng giọng.

"Làm gì đó?"

Tưởng Tự ngoảnh đầu, Chu Chi Bạch khoanh tay nhìn cậu: "Nếu muốn làm quen bạn mới thì đợi tan học rồi em muốn nói chuyện thế nào cũng được, bây giờ về chỗ ngồi mau."

Tưởng Tự: "..".

Em còn phải làm quen cậu ta nữa hả?

Không đúng, ai thèm nói chuyện với cậu ta!

Cậu về chỗ ngồi dưới cái nhìn chòng chọc của Chu Chi Bạch. Chu Chi Bạch liếc mắt: "Thời gian kế tiếp là giờ tự học buổi sáng."

Tiếng học thuộc bài từ từ ồn hơn, Tưởng Tự nhìn đăm đăm từ vựng trước mặt, tâm trí vẫn nghĩ về người phía sau.

Cô chủ nhiệm nói hắn là bạn mới.

Lúc nghỉ hè, vì vết thương trên tay người ta mà cậu còn suy đoán người ta có phải "thanh niên xã hội"[1] hay không. Kết quả là vừa khai giảng, người ta đã ngồi sau lưng cậu học thuộc từ vựng tiếng Anh, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Kiều Hợp Nhất rất kiên nhẫn, đội sách tiếng anh giả vờ học bài rồi ghé lại gần hỏi nhỏ: "Sao vậy, cậu quen hả?"

Tưởng Tự: "...Ừ."

Kiều Hợp Nhất nghĩ như lẽ đương nhiên: "Bạn cậu à?"

Cậu ta có kinh nghiệm nói chuyện trong giờ học rất phong phú, Chu Chi Bạch đang lật đề thi trên bục giảng không phát hiện. Nhưng Trì Việt ngồi ngay phía sau, tai gần bên nên khó mà không nghe.

Trì Việt liếc nhìn Tưởng Tự ngồi trước mặt, đối phương mặc đồng phục trắng nền đen, cúi thấp đầu. Ánh mặt trời chiếu lên người cậu khiến mớ tóc trên cổ áo nhuốm cả màu nắng ấm. Đối phương không trả lời ngay, một lúc lâu sau mới ậm ờ phủ nhận: "Cũng không hẳn."

Hàng xóm tầng dưới cũng là bạn nhỉ, chắc vậy, dù sao họ cũng từng ăn KFC với nhau. Nhưng đối phương luôn tỏ vẻ không muốn nói chuyện với con người. Hai người từng gặp mấy lần, trong đó luôn có một trong hai ở trong trạng thái không thoải mái... Tưởng Tự nghĩ, không nói đến mình, hẳn là Trì Việt cũng chẳng muốn xem mình là bạn.

Ở hàng sau, khi Trì Việt nghe được câu trả lời, ngón tay đang giữ trang sách thoáng cứng đờ mấy giây rồi trở lại như thường. Hắn cụp mắt nhìn sách.

Vất vả lắm mới đợi được tiếng chuông tan học, Chu Chi Bạch ra hiệu cho cả lớp im lặng.

"Cán sự môn, trước tiết tự học buổi tối hôm nay thu lại sách bài tập tiếng Anh. Không nộp thì sáng mai tìm cô nói rõ nguyên nhân."

Cuối cùng cô vẫn tha cho đám loắt choắt một mạng, không bắt nộp ngay. Phân nửa lớp thở phào, cảm kích dõi mắt trông theo Chu Chi Bạch rời lớp, trông tốt đẹp như thể nghe tin nữ đế đại xá thiên hạ.

Đã có đủ thời gian bổ sung bài tập nên mọi người có thời gian quan sát bạn cùng lớp mới chuyển tới.

Kiều Hợp Nhất quay người, dẫn đầu thả nhành ô liu: "Này bạn đẹp trai, cậu từ đâu chuyển tới?"

Tưởng Tự còn nhớ lần đầu tiên dì Từ ở tầng dưới tới tặng táo có nói, nhưng cậu quên mất rồi. Cậu dỏng tai nghe Trì Việt trả lời: "Thiệu Giang."

"Hơi xa, thành phố kế bên."

Thấy gương mặt của bạn mới, lớp phó thể dục ở một dãy khác đã hiểu hồi nãy lớp phó có ý gì. Cõi lòng thoáng đau xót, nhưng hắn vẫn không thể kìm lòng mà bắt chuyện: "Tại sao cậu chuyển trường, Thiệu Giang cũng tốt mà."

Lớp của họ tốt ở điểm này, các bạn tự tới làm quen rất nhiều, không cần Tưởng Tự phải lên tiếng. Tưởng Tự tiếp tục nghe lén, nhưng lần này Trì Việt không trả lời ngay, mấy giây sau mới nói: "Người nhà ở bên đây."

Người bên cạnh "à" một tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ. Chỉ có Tưởng Tự nghe vậy sững người, ngoảnh đầu nhìn đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!