Lời tác giả: Phần này là tuyến truyện nếu ba Trì không tìm được cả nhà Trì Việt, hai bạn nhỏ vào đại học như bình thường, thế giới có thay đổi. Chương miễn phí, mọi người có thể tự chọn xem hoặc không.
***
Tháng Tư, trường THPT số 2 thành phố Ninh đang thực hiện kỳ thi liên kết giữa các tỉnh.
Bây giờ đang trước tiết tự học tối, bàn học trong lớp đã được sắp xếp thành điểm thi, nhiều học sinh xuống tầng vào vườn hoa nhỏ để học thuộc bài, trong lớp chỉ còn lác đác vài bạn vùi đầu giải đề.
Tuần này chỗ ngồi của Tưởng Tự kế cửa sổ, cậu xoay ghế đối diện với Trì Việt ngồi bàn sau. Vì nhất thời không tìm được cách giải bài nên cậu hơi thẫn thờ, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Tháng Tư cây quế đã nở hoa, cả thành phố Ninh được bao phủ trong hương hoa mát rượi. Tán cây rậm rạp ngoài cửa sổ che khuất ánh sáng hoàng hôn, chỉ còn lại những đốm sáng leo lắt không ngừng lay động trên sách.
Cửa sổ lớp học đang mở, họ đắm mình trong làn gió xuân đang thổi không ngớt song lại dịu dàng vô ngần.
Trì Việt ngồi đối diện đang cúi đầu giải đề, áo đồng phục mở toang, áo sơ mi bên trong cởi đến cúc áo thứ hai, gió thổi qua khiến làn da chỗ xương quai xanh lộ ra ngoài.
Tưởng Tự nhìn hắn vài giây, bỗng dưng cậu thò tay phải cài lại cúc áo sơ mi trước ngực Trì Việt rồi rụt phắt tay về.
"..."
Trì Việt dừng bút, cúi đầu nhìn động tác của Tưởng Tự. Không ai trong lớp bắt gặp khoảnh khắc thoáng qua ấy, Trì Việt im lặng đợi Tưởng Tự cài xong mới ngước mắt, dò hỏi bằng ánh mắt rằng đối phương có ý gì.
Tưởng Tự nhỏ giọng bịa chuyện: "Nhiệt độ giảm, tớ sợ cậu lạnh."
Thấy Trì Việt vẫn nhìn mình, Tưởng Tự chỉ đành nói thật bằng giọng điệu yếu ớt: "Ảnh hưởng sự tập trung của tớ, tớ không có tâm trạng giải đề."
Trì Việt khẽ cười, trên bàn vẫn còn một gói kẹo sữa Tưởng Tự mua hồi trưa, hắn bèn lấy bừa một cục. Tưởng Tự cũng định lấy, vừa đưa tay thì bị Trì Việt vỗ nhẹ một cái.
Trì Việt nhìn cậu chằm chằm, xé vỏ kẹo, giọng khẽ khàng nhưng chẳng thể phản bác: "Há miệng."
Vành tai Tưởng Tự ửng đỏ trong nháy mắt, cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu, há miệng để lộ đầu lưỡi hồng hồng.
Ngón tay thon dài đút cục kẹo vào miệng cậu, nhấc nhẹ hàm dưới để cậu ngậm kẹo rồi mới buông tay, hỏi: "Có tâm trạng giả đề chưa?"
Tưởng Tự đỏ mặt, lẳng lặng cúi đầu cầm bút.
Vào thứ Bảy, họ thi xong môn cuối cùng là văn ngôn. Đây là ngày duy nhất trong tuần không có buổi tự học tối, Trì Việt và Tưởng Tự về nhà như mọi lần.
Giờ này đông người nên cả hai không nắm tay, thẳng đến khi vào chung cư đơn nguyên, hai người tạm biệt nhau trước cửa nhà Trì Việt.
Trên hành lang không một bóng người, Trì Việt duỗi tay miết nhẹ mặt Tưởng Tự.
"Tối nay đừng thức đêm." Trì Việt nói: "Ngủ sớm đi."
Khoảng thời gian vừa qua Tưởng Tự ngủ rất trễ do thi cử, Trì Việt cứ cảm giác cậu gầy đi, ôm lên cảm giác nhẹ như mèo.
Tưởng Tự ngoan ngoãn gật đầu. Trì Việt trông theo bóng cậu biến mất mới mở cửa.
Hắn vừa mở cửa thì thấy Từ Thuyền ngồi trên sô pha, không biết cô đã ngồi đó bao lâu.
Thấy Trì Việt vào nhà, Từ Thuyền ngước mắt, đôi mắt ửng đỏ, khẽ nói: "Ba con mất rồi."
Trì Học Lương chết.
Đêm hôm gã say rượu, té trên đường về nhà, đến 5 giờ hơn sáng sớm hôm sau mới có nhân viên vệ sinh môi trường phát hiện. Nhồi máu não bộc phát đột ngột, bác sĩ nói nguyên nhân chủ yếu do say rượu trong thời gian dài.
Lúc nhận tin, Từ Thuyền mới hoàn thành công việc quét dọn vệ sinh cho một hộ gia đình. Nắng tháng Tư rực rỡ chiếu rọi khiến cả người cô choáng váng, đến tận khi bên kia đã ngắt cuộc gọi mà vẫn chưa nhận ra.
Cô đứng im giơ điện thoại hồi lâu, nỗi đau thương vô cớ bao trùm lấy cô. Sau rốt, cô lau mắt nhưng mắt lại khô ráo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!