Chương 88: Ngoại truyện 5

Dựa theo vị trí Trì Việt gửi qua WeChat, Tưởng Tự vào thang máy, nhấn tầng 30.

Buổi chiều anh đến đồn công an để lấy tài liệu của một vụ án, bận bịu đến tận bây giờ, đúng lúc qua giờ tan làm. Công ty của Trì Việt ở gần đây, Tưởng Tự chợt nảy ra một ý, bèn gửi tin nhắn cho Trì Việt hỏi hắn có muốn về nhà chung không.

Một lúc sau Trì Việt mới trả lời tin nhắn. Hắn không có ý kiến gì trước đề nghị của Tưởng Tự, nhưng hắn đang họp chưa xong, có lẽ phải mất thêm nửa tiếng.

Tưởng Tự trả lời: Vậy em đợi anh dưới bãi đậu xe.

Lát sau, Trì Việt gọi điện thoại cho anh.

Có lẽ hắn ra ngoài giữa cuộc họp để gọi điện thoại, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ. Tưởng Tự còn tưởng hắn có chuyện gì gấp, ai ngờ Trì Việt chỉ nói: "Bây giờ bên ngoài nắng lắm, em tới văn phòng anh ngồi đợi đi."

"..." Tưởng Tự phì cười: "Không sao, nửa tiếng thôi mà."

Trì Việt khăng khăng: "Anh báo trước với quầy lễ tân, em cứ lên thẳng."

Giờ này tầng 30 chẳng có ai, có lẽ Trì Việt đã đánh tiếng trước nên thư ký hành chính dẫn Tưởng Tự vào thẳng văn phòng của Trì Việt. Thư ký pha trà cho anh, nói quản lý Trì đang họp dưới tầng, mời anh ngồi đợi ở đây một lát. Chắc thư ký nghĩ anh là bạn của Trì Việt.

Tưởng Tự cảm ơn, đợi thư ký đi thì quan sát văn phòng của Trì Việt một lượt.

Phong cách văn phòng rất đơn giản, màu chủ đạo là trắng, trông rất thanh thoát. Ngoài máy tính và một chậu cây thì trên chiếc bàn làm việc rộng thênh thang còn đặt một khung ảnh.

Tưởng Tự sang đó xem thử, trong khung ảnh là bức ảnh chụp anh hồi cấp ba.

Anh hơi buồn cười, trái tim bỗng dưng nhói đau. Anh nghiêm túc suy nghĩ liệu có nên chụp lại một tấm khác cho Trì Việt hay không.

Chưa uống hết tách trà thì Tưởng Tự đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện lẻ tẻ bên ngoài. Anh đặt tách trà xuống, đứng dậy khỏi sô pha. Qua ô cửa sổ mành chưa khép, anh thấy vài người mặc âu phục vừa nói chuyện vừa đi về khu làm việc, có lẽ vừa tan họp.

Tưởng Tự đợi vài giây, sau khi nhóm người trước mặt tản đi thì thấy Trì Việt ở đằng sau đằng đang đi về phía bên này, một chàng trai trẻ đi bên cạnh hắn.

Đối phương mặc âu phục màu xám, đeo kính viền vàng, mặt mũi thanh tú, trông rất trẻ, đang cười nói gì đó với Trì Việt. Trì Việt chỉ mặc áo sơ mi đen, áo khoác âu phục vắt trên tay, thỉnh thoảng đáp lại đôi câu.

Lúc sắp đến trước cửa văn phòng, người nọ chợt vừa nói vừa giơ tay định chạm vào cổ áo sơ mi của Trì Việt.

Ngay giây sau, Trì Việt nghiêng nhẹ người tránh tay đối phương.

Hắn giữ nguyên gương mặt vô cảm để nói chuyện, Tưởng Tự không nghe thấy hắn nói gì, chỉ có thể thấy người kia cười gượng, thu tay về rồi gật đầu.

Lúc này hai người đã sắp đến cửa văn phòng, vốn dĩ Tưởng Tự có thể đợi tiếp một lúc là được, nhưng anh chọn kéo cửa ra ngoài.

Đúng lúc Trì Việt ngẩng đầu, thấy anh đi ra, hắn lập tức sải bước đi về phía anh.

Tưởng Tự hỏi: "Xong rồi?"

Trì Việt gật đầu: "Đi ngay đây."

Tưởng Tự không nói gì nữa mà nhìn người đàn ông bên cạnh Trì Việt, lúc này đối phương cũng đang quan sát Tưởng Tự. Hai người chạm mắt nhau, anh cười trước, nói với Trì Việt: "Anh không giới thiệu à?"

Bấy giờ Trì Việt mới nhớ sau lưng vẫn còn một người, hắn ngoảnh đầu nhìn rồi giới thiệu ngắn gọn: "Phó Du, đồng nghiệp của anh."

Nghe vậy, Tưởng Tự không đợi Trì Việt giới thiệu mình mà cười đưa tay ra trước, tự giới thiệu bản thân: "Chào anh, tôi là Tưởng Tự, bạn học của Trì Việt."

Nghe vậy, Trì Việt khẽ mím môi liếc nhìn anh.

Phó Du vội vàng giơ tay bắt tay anh, ngoài mặt nở nụ cười: "Chào anh, em là Phó Du."

Cậu ta cười nhìn Trì Việt: "Anh Trì đánh giá cao em quá, thực ra em chưa được xem là đồng nghiệp, em chỉ là thực tập sinh mới tới thôi."

Tưởng Tự đã hiểu: "Chẳng trách trông cậu trẻ thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!