Chương 87: Ngoại truyện 4

Thực ra nhà thuê cũ của Tưởng Tự ở thành phố Thân không cách công ty luật quá gần. Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư cũ, giao thông cũng không thuận tiện cho lắm. Thoạt đầu anh quyết định thuê vì hôm xem phòng ánh nắng rất đẹp, bóng cây hoa quế ngoài cửa sổ len qua tấm kính hắt lên sàn phòng khách khiến anh có ảo giác như đã cách mấy đời.

Nhưng bây giờ anh không cần chút ảo giác ấy nữa.

Vào thu là đến hạn thuê nhà, anh dứt khoát không thuê tiếp nữa, bàn bạc với Trì Việt chuyển sang chỗ ở khác rộng hơn và ở khu vực tốt hơn. Nếu giá cả hợp lý thì đặt cọc luôn, Trì Nhuế Nhuế về nước hoặc vợ chồng Tưởng Chính Hoa tới ở cũng tiện.

Căn nhà như thế không dễ tìm, hai người nhân dịp cuối tuần đi xem vài chỗ nhưng chẳng phù hợp là bao. Họ không vội, dẫu sao cũng là nhà tương lai, cứ chậm rãi chọn.

Tối thứ Sáu hai người đi siêu thị mua một đống đồ. Ra khỏi siêu thị, Trì Việt đi lấy xe, Tưởng Tự xách đồ đợi hắn ở đầu đường.

Hà Nguy gửi tin nhắn cho anh nhờ chỉ bảo vấn đề trong một vụ án. Tưởng Tự tạm đặt đồ xuống chuyên tâm gõ chữ, vừa gõ nốt câu sau cuối thì có ai đó sau lưng vỗ mạnh anh một cái.

"Ây!"

Tưởng Tự giật mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại. Anh nhíu mày ngoảnh đầu thì đối diện với đôi mắt trợn to của Lâm Gia.

"Là anh thật nè." Lâm Gia vui lắm, ôm vai Tưởng Tự: "Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người."

Tưởng Tự không vùng ra được, bất lực nhìn cậu ta: "Cậu chủ Lâm."

Nghe cách gọi ấy, Lâm Gia bĩu môi không vui: "Anh gọi tôi là Lâm Gia là được, bây giờ tôi không phải cậu chủ."

Tưởng Tự sửng sốt, quan sát đối phương một phen. Quả nhiên, quần áo không loè loẹt như trước mà trông rất tươi trẻ, tóc tai cũng không như cột đèn giao thông nữa mà đã được nhuộm về màu đen đơn giản.

Anh muốn hỏi "nhà cậu phá sản rồi hả?", nhưng hỏi như thế thực sự không phải phép, vả lại cũng không có khả năng vì hợp đồng của nhà người ta còn ở công ty luật.

May sao tính cách của Lâm Gia vốn không cần người khác phải hỏi, cậu ta kể tường tận đầu đuôi cho Tưởng Tự.

"Anh không biết đó thôi, không biết ba tôi đào đâu ra cho tôi một trợ lý nam, trời má ơi, không biết từ đâu đến mà vừa cổ hủ vừa gia trưởng! Ngoài mặt cười híp mắt vờ làm người tốt, chứ thực ra trông nom tôi như trông nom con trai vậy! Ba tôi còn hết mực nghe lời anh ta nữa chứ!"

Vừa nhìn đã biết cậu ta bức bối đã lâu, liến thoắng không nghỉ với Tưởng Tự.

"Bây giờ ba tôi không cho tôi tiền nữa, thẻ và chìa khoá xe bị tịch thu hết rồi." Lâm Gia tỏ vẻ đáng thương: "Bây giờ một tháng tôi được 3000 tệ tiền lương, phải đúng mùng 1 mới được lĩnh tiền từ trợ lý của tôi!"

Chợt nhớ ra chuyện gì, cậu ta khiêm tốn xin Tưởng Tự giúp đỡ: "Luật sư Tưởng, như thế không đúng luật phải không, tôi có kiện tên đần X đó được không?"

Tưởng Tự cạn lời: "... Nếu do ba cậu sắp xếp thì nghiêm túc mà nói phải kiện ba cậu."

Lâm Gia lập tức gục đầu như quả bóng xì hơi. Tưởng Tự hơi buồn cười, hỏi: "Như này không giống tính cách của cậu, bình thường chắc cậu đánh người ta từ lâu rồi."

"Đánh rồi." Lâm Gia nghiến răng nghiến lợi: "Má nó, tên đần X đó tập Taekwondo từ nhỏ, đánh xong còn méc ba tôi nữa."

Tưởng Tự không nhịn được cười ngặt nghẽo. Lâm Gia nổi điên: "Đừng cười! Anh có còn là bạ..."

Chưa nói hết chữ "bạn" thì một tiếng còi xe gãy gọn từ bên đường truyền tới.

Hai người đồng loạt ngoảnh đầu, Trì Việt ngồi trong xe nhìn sang với một gương mặt vô cảm.

Lâm Gia ngớ người, thấy người này hơi quen mắt.

Trì Việt đợi trong xe, Tưởng Tự qua quýt an ủi Lâm Gia: "Thôi được rồi, ba cậu cũng sợ cậu lại gặp chuyện thôi, cậu nhịn một xíu, ngoan ngoãn vài tháng là ổn. Tụi tôi còn có việc, đi trước nhé."

Trong lúc cấp bách, Lâm Gia kéo Tưởng Tự: "Đừng mà, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Bây giờ tôi nghèo tới nỗi sắp không trả nổi tiền xe luôn."

Tưởng Tự liếc nhìn cậu ta, đối phương kéo anh không buông, trông hơi đáng thương thật. Anh hơi mềm lòng, do dự vài giây rồi đáp: "Lên ngồi ghế sau."

Lâm Gia vội vàng lên xe ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau. Tưởng Tự lên ghế phụ lái, cong mắt cười với Trì Việt: "Dù gì cũng là khách hàng của em, thuận đường cho đi một đoạn nhé."

Trì Việt không đáp lời, chỉ nhìn Lâm Gia vài giây qua kính chiếu hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!