Chương 5: (Vô Đề)

Tưởng Tự vẫn chưa suy nghĩ xong có nên đi đá bóng hay không thì sáng chủ nhật, Khương Hiển đã gọi cho cậu.

Tưởng Tự mơ màng ngủ, mò điện thoại nhấn nút nhận cuộc gọi. Có lẽ Khương Hiển cũng vừa thức dậy, giọng nói tràn đầy năng lượng.

"Trời ơi, 9 giờ mà vẫn còn ngủ. Dì Hứa không gõ cửa phòng xách em dậy hả?"

"... Mẹ em đi làm rồi."

Tưởng Tự hắng giọng theo phản xạ có điều kiện để giọng mình rõ hơn một chút: "Mới sáng ra anh gọi cho em làm gì thế."

"Hôm nay là sinh nhật anh, em quên rồi nhỉ."

Mặc dù nói thế nhưng Khương Hiển cũng không buồn thật: "Ra ngoài đá bóng đi, anh mời em ăn cơm."

"Ò." Tưởng Tự ngập ngừng: "Em chưa làm xong bài —"

"Bớt giả vờ cho anh, gián điệp Kiều Hợp Nhất báo cáo em đã làm xong bài tập từ lâu rồi." Khương Hiển cắt ngang lời cậu, giọng điệu rất đanh thép.

"Vả lại lúc nhỏ mẹ em để em ở nhà anh, bảo anh trông em làm bài mà em có thích học như thế đâu."

Tưởng Tự chẳng thể đáp lời.

Mẹ Khương Hiển và mẹ Tưởng Tự là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp được mấy năm lại trở thành đồng nghiệp ở cùng một bệnh viện cộng đồng. Hai đứa trẻ quen nhau từ nhỏ, Khương Hiển lớn hơn cậu 1 tuổi, từ bé đã dắt Tưởng Tự đi khắp nơi, hiểu rõ mười mươi tính cách của Tưởng Tự —

À, cũng không hẳn.

Có những chuyện chưa chắc Khương Hiển đã biết.

Có lẽ Khương Hiển đang ở trên xe buýt, Tưởng Tự nghe thấy tiếng trạm thông báo từ xa truyền đến cùng chất giọng bừng bừng sức sống của Khương Hiển.

"Đừng từ chối anh, đặc biệt hôm nay còn là sinh nhật tròn 18 tuổi của anh, làm trái tim anh đau biết bao."

Khương Hiển hoàn toàn chiếm thế thượng phong về mặt đạo đức, Tưởng Tự chỉ đành bò dậy khỏi giường, vệ sinh cá nhân và ăn sáng.

Cậu lề mà lề mề, lúc ra khỏi nhà đã hơn 12 giờ. Tiết trời hơn 30 độ, Tưởng Tự mặc quần áo chơi bóng màu xanh trắng đan xen, mát mẻ hoạt bát. Cậu đeo balo trên lưng, ngoài giày chơi bóng và khăn lau mồ hôi, cậu đem theo cả bài tập hè, định mang cho Kiều Hợp Nhất.

Để đến trung tâm thể thao thành phố phải ngồi chuyến 102, mười trạm. Chuyến xe này không đông người, Tưởng Tự ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ dãy số hai, nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính.

Đang mùa thu nhưng lá cây long não bên đường vẫn xanh mướt một màu, gió thổi vang tiếng xào xạc, những quả nhỏ xíu rơi xuống người khách đi đường. Xe buýt chạy không nhanh, trên đường nườm nượp người, các ông các bà mua thức ăn về nhà, thanh niên lái xe đạp tuýt còi chạy qua, và cả hai bóng dáng một cao một thấp đang đi trên đường, rất giống hai anh em tầng dưới...

Anh em.

Tưởng Tự sững người, quay phắt đầu nhìn thử.

Đúng là Trì Việt và Trì Nhuế Nhuế. Trì Nhuế Nhuế mặc áo khoác màu trắng, nhảy chân sáo giẫm lên những quả trên vỉa hè. Trì Việt đeo balo đút hai tay vào túi đi phía sau, mắt nhìn chăm chú Trì Nhuế Nhuế.

Qua một ngã đường, hai người cách ngày càng xa, thu nhỏ thành chiếc bóng mờ ảo trong nắng.

Hai người họ đi đâu thế?

Thôi kệ, chẳng liên quan đến mình.

Tưởng Tự quay người ngồi thẳng thớm rồi lấy điện thoại ra. Kiều Hợp Nhất cũng ra ngoài rồi, gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại.

[Cậu sắp tới chưa, tớ vừa ra khỏi khu dân cư, chuẩn bị mua quà sinh nhật.]

[Cậu định tặng gì, cho tớ tham khảo với.]

Tưởng Tự trả lời đại: [Tuyển tập đề thi thật đại học các năm.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!