Chương 47: Vẫn nhớ cậu

Vì vết thương trên trán nên sáng hôm sau, Trì Việt ra ngoài cắt phăng mái tóc vốn đã hơi dài thành kiểu tóc húi cua. Sau đó hắn tới siêu thị mua bừa một cái mũ lưỡi trai màu đen để che vết thương.

Hôm trước Tưởng Tự mệt quá nên gần 11 giờ hôm sau mới dậy. Trì Việt đã cắt tóc và đi siêu thị về, hắn còn nấu cho cậu một tô mì có cả trứng chần và cải thìa.

"Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi." Trì Việt chất đầy thực phẩm mua ở siêu thị vào ngăn tủ lạnh: "Đói thì cậu ăn tạm mấy món này đã, buổi tối xuống lầu ăn cơm."

Tết nhất nên Tưởng Tự cũng ngại mặt dày ăn ké: "Thôi, tớ gọi đồ ăn ngoài."

Trì Việt nhíu mày, đổi lời: "Buổi tối tớ mang lên cho cậu."

Tưởng Tự được cho ăn quả ngọt tới nỗi choáng váng. Chỉ có một tô mì, cậu gắp hai miếng rồi hỏi Trì Việt: "Cậu không ăn à?"

"Tớ về nhà một chuyến." Trì Việt đã sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự.

"Chắc mẹ tớ lo lắm."

"... Ò." Tưởng Tự gật đầu, nhắc hắn: "Thuốc trên bàn trà, ghi

-ta trong phòng."

Tưởng Tự chỉ mới trông theo Trì Việt vào phòng ngủ lấy đàn ghi

-ta rồi trở lại mà cậu đã bắt đầu lưu luyến hắn rồi. Trì Việt nhận ra, bèn duỗi tay miết trán cậu một cái, giọng điệu rất đỗi dịu dàng.

"Sắp khai giảng rồi."

Tưởng Tự hiểu ý hắn, khi ấy Trì Việt sẽ nghỉ làm thêm, hai người họ có thể tiếp tục đi học và tan trường cùng nhau, lúc nào cũng bám lấy nhau.

Không nên như thế, Tưởng Tự tự kiểm điểm — Là một học sinh thế mà mình lại mong chờ khai giảng!

Dù Trì Việt đã đội nón nhưng lúc Từ Thuyền thấy hắn vẫn giật nảy mình, vặn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì. Trì Việt chỉ trả lời lúc đi làm thì té khỏi sân khấu đập đầu, cũng không biết Từ Thuyền có tin hay không. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra để nhắc con mình: "Hôm qua Tiểu Tự tìm con, không biết có việc gì nữa."

Trì

- sáng nay mới xuống khỏi giường Tưởng Tự

- Việt gật đầu, vẻ mặt dửng dưng: "Con biết rồi."

Buổi tối lúc tới chỗ làm, chị chủ Diệp cũng thấy vết thương trên đầu hắn. Chị nhướng mày đầy ngạc nhiên, nhưng không hỏi hắn lý do bị thương mà chỉ hỏi: "Cậu có muốn nghỉ vài ngày không?"

Trì Việt lắc đầu, chị chủ Diệp không khuyên nữa. Dẫu sao sự thật là có một bộ phận khách hàng đến vì hắn trong những ngày hắn làm ở đây. Chị quan sát mặt Trì Việt một chốc rồi "chậc" một tiếng: "Húi cua đúng là kiểu tóc kiểm nghiệm nhan sắc."

Trì Việt chẳng nói gì.

Ở nhà một mình chán quá nên Tưởng Tự muốn tranh thủ thời gian làm nốt bài tập Tết để dành thêm thời gian nghỉ còn lại cho Trì Việt, chưa biết chừng buổi tối cậu còn được đi làm với Trì Việt nữa kìa.

Chẳng ngờ sang hôm sau, Hứa Đình Nhu và Tưởng Chính Hoa đã về.

Tưởng Tự há hốc mồm. Hứa Đình Nhu vừa dọn dẹp túi lớn túi nhỏ xách từ quê lên, vừa mất kiên nhẫn trả lời: "Trong nhà chẳng có gì sất, con thì không biết nấu cơm, chẳng nhẽ con định gọi đồ ăn ngoài miết? Ba mẹ sắp đi làm lại, thôi về sớm mấy ngày luôn..."

Cô bước sang chỗ tủ lạnh định bỏ đồ ăn mang từ quê vào, nhưng vừa mở cửa tủ thì thấy bên trong chất đầy tràn đồ ăn.

"..." Hứa Đình Nhu nhìn chằm chằm Tưởng Tự: "Con mua?"

Tưởng Tự chớp mắt tránh nặng tìm nhẹ: "Dạ con mua lúc về."

"Thế mà mẹ cứ lo con ở nhà chết đói." Hứa Đình Nhu nhìn sơ qua, nào là trái cây, sữa chua ngũ cốc, các loại bánh mì và đồ ăn vặt, thậm chí có cả hoành thánh và sủi cảo gói sẵn bán trong siêu thị, tất cả đã được phân loại gọn gàng đặt trong túi zip.

"Con chuẩn bị đầy đủ đấy, nhưng hơi nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!