Chương 44: (Vô Đề)

Quê của Tưởng Tự nằm ở một ngôi làng ngoại ô thành phố, cách thành phố Ninh gần hai tiếng lái xe. Khung cảnh ở đây khác hẳn nội thành, ngôi làng giáp sông giáp hồ, gạch xanh ngói đen, phần lớn kiến trúc đã được tân trang vào cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc. Đầu tháng Hai, chồi non đã phủ khắp thôn xóm, ông bà ngoại và bé Bạch trong nhà đã đứng đợi dưới cây liễu trước cổng từ sớm.

Bé Bạch nhác thấy bóng xe là bắt đầu đứng lên vẫy đuôi lia lịa. Bà ngoại đội mũ nồi có hoa nhí đứng bên cạnh, trông bà gầy ốm nhưng lại tràn trề năng lượng. Thấy Tưởng Tự xuống xe, bà tức khắc cười nhe răng híp mắt.

"Chao ôi, lại cao nữa rồi."

"Dạ thêm 5 cm nữa là con cao 1m8 rồi." Tưởng Tự cười khúc khích trả lời, nhào tới ôm thơm bà rồi dìu bà vào nhà. Bé Bạch hân hoan rảo quanh hai bà cháu.

"Ông ngoại của con đâu, sao chỉ có mình bà?"

"Sau vườn, ông đi hầm vịt cho con. Ông sợ con học nhiều mệt người, phải bồi bổ nhiều vào." Bà ngoại ôm ngược lại Tưởng Tự, bàn tay làm nông mỗi năm ấm áp và khỏe khoắn.

"Ngày mai con đi chợ với bà, bà mua bánh nếp trứng muối cho con."

Tưởng Tự vừa về là gà vịt ngỗng trong nhà đều gặp nạn, Hứa Đình Nhu theo sau họ không nén được câu cằn nhằn: "Chưa tới nhà mà đã có canh hầm, mẹ cứ chiều nó quá."

Bà ngoại chỉ làm như không nghe thấy lời con gái. Tưởng Tự cười tít mắt dỗ bà vui: "Dạ được, bà ngoại đi chợ còn con xách đồ."

Dù một năm Tưởng Tự chỉ về hai ba lần nhưng chẳng thể ngăn được sự tốt tính và dễ gần của cậu, luôn có bạn bè đồng trang lứa tới nhà rủ cậu lên núi đào măng hay xuống sông bắt cá. Hơn nữa mỗi ngày Hứa Đình Nhu đều sai sử cậu phụ quét dọn vệ sinh nhà cửa, thế nên cậu còn bận hơn lúc ở thành phố Ninh.

Nhưng cậu vẫn nhớ Trì Việt.

Ở quê, bà ngoại không cho Hứa Đình Nhu gọi Tưởng Tự dậy sớm, cứ mặc cậu ngủ đến khi tự tỉnh. Buổi sáng Tưởng Tự mở mắt mò điện thoại là đã 10 giờ, hẳn là Trì Việt đã dậy, có lẽ đang ở cùng Trì Nhuế Nhuế.

Sau khi ăn trưa, có bạn tới rủ cậu lên núi hái hoa mơ. Cậu nhìn sắc trắng hồng phủ khắp núi đồi mà nghĩ phải chăng bây giờ Trì Việt đang đọc sách.

Sau khi ăn tối, cậu sẽ xem tivi với ông bà ngoại. Thời gian dần trôi đến 9 giờ, bà ngoại sợ cậu đói bụng bèn nấu bánh nếp rượu gạo cho cậu. Tưởng Tự ăn từng muỗng một, nghĩ rằng chắc hẳn bây giờ Trì Việt đã đi làm, cũng không biết suốt ba tiếng hắn có đói không.

Má ơi, mình thích Trì Việt nhiều quá rồi, Tưởng Tự nghĩ. Nếu hôm sinh nhật mà cậu ấy từ chối lời tỏ tình của mình thì phải làm sao?

Băn khoăn giữa hai lựa chọn "đánh Trì Việt một trận" và "đời này không gặp cậu ấy nữa", cuối cùng Tưởng Tự chọn "mình phải cố gắng thêm".

Đêm giao thừa, nobody vẫn mở cửa kinh doanh, Trì Việt ăn cơm Tất niên với Từ Thuyền và Trì Nhuế Nhuế rồi đi làm như mọi lần.

Cô chủ Diệp rầm rộ chuẩn bị cho hoạt động đêm Giao thừa, dán riềm giấy và chữ "Phúc" khắp quán bar, mỗi bàn được tặng một bao lì xì. Vào một ngày gia đình sum họp thế này mà quán bar vẫn đông nghịt, bàn nào cũng đầy khách, bầu không khí rộn ràng lạ thường.

12 giờ, cô chủ Diệp lên sân khấu, cầm micro, bảo nhân viên rót cho tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm cả Trì Việt, một ly Gin Tonic.

Mấy hôm trước cô đã nhuộm tóc màu đỏ rực, nghe đâu xem Tarot bảo rằng làm như vậy thì chuyện làm ăn năm nay sẽ "đỏ như lửa". Có ứng nghiệm hay không thì chưa biết chứ rõ là nổi bật, trong nháy mắt cô đã trở thành tâm điểm của quán bar.

Rõ ràng bây giờ cô đã ngà say, giơ cao ly rượu trong tay, giọng nói vang vọng khắp quán bar.

"Các vị quan khách, ly này tôi mời các vị! Mọi người cùng nâng ly chào đón một năm mới sang!"

Tiếng la hét và tiếng reo hò thoáng chốc vang thấu trời xanh. Cô chủ Diệp ngoảnh đầu, cụng thật mạnh vào ly rượu trong tay Trì Việt, phóng khoáng hét rằng: "Cạn ly! Rồi đệm giúp chị bài Đêm khó quên nha!"

Trì Việt: "..."

Thấy Trì Việt đứng im, người trước mặt chợt hiểu: "À, hơi khó đúng không, thế thì đệm bài Cạn ly!"

Trì Việt chỉ đành một hơi uống cạn, cầm ghi

-ta đệm nhạc cho cô. Bài hát kết thúc, cô chủ Diệp khom lưng cúi chào trong tiếng hoan hô và những tràng pháo tay. Rốt cuộc Trì Việt cũng rời sân khấu, về phòng nghỉ nhân viên mặc áo khoác, mở cửa ra về thì bắt gặp một quả đầu đỏ rực.

"Chà, chị tưởng nhóc đi rồi."

Chị chủ Diệp gẩy tàn thuốc, nói với Trì Việt: "Bắt đầu nghỉ Tết từ ngày mai đến mồng ba, ngày 15 tháng 2 đi làm lại. Ngày mai chị sẽ phát lương cho nhóc, hôm nay lương nhân ba."

Trì Việt gật đầu, cảm ơn chị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!