Rạng sáng 1 giờ mỗi ngày Trì Việt mới về tới nhà. Dù giờ đi ngủ lúc đã đi làm chẳng khác lúc đi học là bao, nhưng so ra đi làm bào mòn tinh thần hơn học hành nhiều. Vả lại Trì Nhuế Nhuế cũng được nghỉ, ban ngày Từ Thuyền đi làm thì Trì Việt phải trông nom em, Tưởng Tự ngại tìm hắn thường xuyên và lại càng ngại rủ hắn đi chơi.
Cùng lắm là sau buổi trưa, ước chừng Trì Việt đã ngủ nghỉ xong, cậu sẽ hỏi hắn đang làm gì. Nếu hắn nói đang làm bài, vậy Tưởng Tự sẽ xách cặp lao xuống tầng, chiếm một nửa bàn học của Trì Việt.
Bình thường những lúc thế này Trì Việt sẽ chiều cậu hết cỡ, nhường hẳn già nửa bàn học cho cậu để cậu làm bài, đọc sách hoặc mượn cớ này để nghịch điện thoại hoặc chơi game.
Phần lớn thời gian Tưởng Tự chẳng làm gì cả mà chống đầu ngắm nhìn góc nghiêng của Trì Việt khi hắn làm bài, cây bút trong tay xoay vòng liên tục như đang thẫn thờ.
Trì Việt không biết rằng Tưởng Tự vẫn đang suy xét nên tặng quà sinh nhật gì cho hắn.
Nếu cậu nhìn chăm chú lâu quá, Trì Việt sẽ tạm dừng bút, ngoảnh đầu đối diện với cậu, thờ ơ nói một câu: "Nhìn đủ chưa?"
Tưởng Tự sẽ ngoảnh đầu lại với đôi tai đỏ bừng, nghiêm chỉnh làm bài tập một lúc.
Kỳ nghỉ vừa bắt đầu là điện thoại của Tưởng Tự reo thường xuyên hơn. Đám Kiều Hợp Nhất và Chung Thiên Thuỵ một chốc thì gọi cậu đi đá bóng, một chốc lại gọi cậu chơi game. Mười lần thì Tưởng Tự từ chối hết tám lần, tới nỗi Kiều Hợp Nhất hoảng hồn: "Mới bắt đầu được nghỉ thôi đó, cậu trốn tớ học bài thật hả?"
Tưởng Tự bèn chụp một trang bài tập trước mặt mình rồi gửi cho Kiều Hợp Nhất để chứng thực suy đoán của cậu ta, vừa gây sát thương vừa đả kích tinh thần.
Thời gian làm việc của Từ Thuyền không cố định, lúc cô ít việc về sớm sẽ bắt gặp hai cậu trai túm tụm bên bàn học trong nhà.
Cô khá bất ngờ vì tính cách con mình lạnh lùng, dửng dưng với mọi người, ấy thế mà có thể khiến Tưởng Tự lui tới nhà mình thường xuyên, gương mặt của con cũng chẳng thể hiện vẻ mất kiên nhẫn.
Một lần nữa gặp Từ Thuyền ngay lúc cô về nhà, Tưởng Tự xem giờ, đúng là sắp đến giờ cơm. Cậu tức tốc thu dọn đồ đạc của mình rồi tạm biệt cả gia đình.
Từ Thuyền cật lực giữ cậu lại: "Tiểu Tự ở lại ăn cơm đi con, cô nấu."
"Dạ thôi dạ thôi, mẹ gọi con về nấu cơm rồi." Tưởng Tự cười híp mắt, xua tay: "Cô vừa tan làm mà, cô nghỉ ngơi đi ạ."
Từ Thuyền lại nghĩ, đứa trẻ có tính cách thế này chắc chắn rất được lòng người.
Cửa chính đóng lại vang tiếng "cạch", tiếng bước chân xuống lầu dần nhỏ lại. Từ Thuyền vỗ về Trì Nhuế Nhuế đang ôm mình nhõng nhẽo, hỏi hai anh em.
"Hai đứa muốn ăn gì?"
"Để con nấu cho." Trì Việt xắn tay áo: "Hồi chiều Trì Nhuế Nhuế vẽ tranh dây màu ra quần, mẹ thay quần cho em đi."
Từ Thuyền cúi đầu nhìn, quả thực chiếc quần trắng của Trì Nhuế Nhuế đã lem luốc, rực rỡ sắc màu.
Cô vừa bực vừa buồn cười, nhéo nhẹ mặt em: "Cái con bé này, con đang mặc quần trắng đó."
Nói thì nói vậy chứ cô cũng không giận thật, dắt cô bé vào phòng.
Cửa phòng ngủ khép lại, nhưng Trì Việt chưa vào bếp ngay.
Lúc Từ Thuyền vào nhà đã để cả điện thoại lẫn chìa khoá trên tủ giày chỗ cửa chính. Trì Việt sang đó cầm điện thoại lên.
Từ Thuyền không cài đặt mật khẩu. Hắn mở tin nhắn rồi lướt xuống dưới, chỉ mất vài giây đã tìm thấy một dãy số điện thoại lạ chưa được thêm vào danh bạ giữa những tin nhắn quảng cáo và nhắc nhở cước phí cuộc gọi.
Trì Việt nhấn mở, lướt thật nhanh.
[Nhuế Nhuế vẫn khoẻ chứ? Em nói với nó là ba nó nhớ nó lắm, vừa nghĩ tới chuyện con gái của mình ở đâu mà anh cũng không biết là anh mất ngủ cả đêm.]
[Chỗ em thời tiết thế nào? Có xa Thiệu Giang lắm không? Có ấm không?]
[Bà mẹ nó rốt cuộc mày dắt hai đứa nó đi đâu? Trì Việt ra chủ ý cho mày đúng không? Nó dám đánh cả cha nó! Thằng khốn nạn, dám xúi giục mẹ nó!]
[Mày ngoại tình đúng không, dám dẫn con của tao đi nhận thằng khác làm cha! Tao mà biết được là tao xử hết cả lũ chúng mày!]
[Hôm qua anh nhớ mấy mẹ con quá nên ăn nói hàm hồ. Anh xin lỗi!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!