Ca khúc mà cả lớp chuẩn bị là một bài hát dân gian đương đại rất nổi tiếng. Tưởng Tự nói tên, Trì Việt đàn một đoạn rồi ngước nhìn cậu.
"Bài này à?"
Tưởng Tự hơi bất ngờ: "Cậu biết?"
Trì Việt trả lời: "Trước đây tôi biểu diễn bán thời gian ở quán bar, có khách chọn bài này."
Tưởng Tự sững sờ: "... Nghỉ đông và nghỉ hè?"
"Có hết. Lúc đi học tôi cũng hát một hai tháng." Giọng Trì Việt rất bình tĩnh: "Nửa tháng trước khi thi thì nghỉ làm."
Ngón tay mà cậu đang đặt trên chân vô thức cuộn tròn. Tâm trạng của cậu rối bời. Trì Việt không nhiều lời về vấn đề này thêm nữa mà chuyển sang chuyện khác: "Phím gảy đàn ghi
-ta của cậu còn ở chỗ tôi."
Trì Việt đã nói với cậu từ trước nhưng Tưởng Tự quên mất. Cậu trả lời chẳng mấy để tâm: "Không sao, tôi còn cái khác."
Cậu tìm một phím gảy khác cho Trì Việt. Đối phương nhận lấy, bắt đầu đàn từ đầu, hát trọn vẹn ca khúc cho Tưởng Tự nghe.
Bấy giờ Tưởng Tự mới nhận ra Trì Việt hát rất hay.
Giọng hắn không trong trẻo như Tưởng Tự mà trầm thấp cuốn hút, lúc hắn hát sẽ đượm đôi nét hững hờ, khiến Tưởng Tự bỗng nhớ đến sóng biển trong đêm.
Tóm lại, hắn bỏ xa cậu mười vạn tám ngàn dặm.
Trì Việt hát cho Tưởng Tự nghe một lần rồi đàn lại từ đầu, ra hiệu cho đối phương bắt đầu.
Không biết vì cớ gì mà lúc học với Sở Hàn, Tưởng Tự vẫn có thể tỉnh táo tập trung. Nhưng đối diện với Trì Việt, cậu cứ thấy ngại ngùng.
Trì Việt đã đàn hết khúc dạo đầu, Tưởng Tự bấm bụng hát câu đầu tiên.
Ngay giây sau, Trì Việt đàn sai một nốt rõ ràng.
Trì Việt: "..."
Tưởng Tự: "..."
Cả hai nhìn nhau, vẻ mặt Trì Việt vẫn không đổi: "Vô tình gảy sai thôi, lại."
Tưởng Tự hoài nghi sâu sắc vì cậu mở miệng nên đối phương mới đàn sai. Nhưng Trì Việt đã bắt đầu đàn lần hai, cậu cũng ngại bảo dừng. Đến khi bài hát kết thúc, mặt cậu đã đỏ au. Cậu căng thẳng liếm môi.
Cậu đang đợi Trì Việt nhận xét, trông có vẻ đáng thương. Dường như do vừa mất mặt vừa nản lòng, cậu buột miệng nói thật luôn.
"Hồi học Tiểu học, thầy dạy ghi
-ta có nói tôi lệch tông quá, có uốn nắn cũng nắn không nổi, tôi sốc quá không chịu học đàn nữa."
Thế mà Trì Việt bảo rằng: "Tạm được."
Ánh mắt Tưởng Tự nhìn hắn cho thấy cậu chẳng tin hắn là bao. Nét mặt của Trì Việt vẫn dửng dưng, không giống nói dối.
"Khi vào nhịp không chuẩn lắm, lúc nhanh lúc chậm, ảnh hưởng tiết tấu phần sau."
Tưởng Tự nghiêm túc nghe chỉ dạy: "Thế phải làm sao?"
Cậu tha thiết nhìn Trì Việt, mắt sáng bừng, trông nghiêm túc gấp một trăm lần so với lúc học bài thường ngày, cứ thế răm rắp nghe theo.
Yết hầu của Trì Việt khẽ nhấp nhô. Hắn cúi đầu không nhìn cậu, trả lời: "Tôi hát với cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!